Saturday, October 21, 2017

Bí Mật Của Chàng Thợ May - Chương 6

31.

Buổi tối, Haunu ở ngoài phòng khách ngủ cùng với Sakura, Minan và Sanra trở về phòng của họ nghỉ ngơi. Tất cả mọi hành động của các cô gái đều bị giám sát bởi đôi mắt của người đánh xe ngựa.

Ngoài phòng khách, Sakura ngủ trên một cái giường gỗ nhỏ, còn cô hầu gái và người đánh xe ngựa trải nệm nằm trên nền đất.

Haunu vốn khá mệt mỏi, cho nên khi công chúa Sakura chìm sâu vào trong giấc ngủ, cô gái cũng ngồi ôm gối nhìn người đánh xe ngựa ngồi bên lò sưởi vuốt nhọn những thân gỗ, nhìn ánh lửa bập bùng, chưa được một lúc sau đã thiếp đi.

Ở nơi này vốn không phân gõ được thời gian ban đêm, cho nên Haunu và công chúa đi ngủ khi còn khá sớm nhưng hai cô gái cũng không biết, chỉ biết tuân theo bản năng kêu gào cần nghỉ ngơi của cơ thể, rồi chìm vào giấc ngủ.

Vì ngủ sớm, chưa đến hai giờ sáng, Haunu đã bị đánh thức bởi tiếng bước chân và tiếng cánh cửa kẽo kẹt. Trong cơn ngái ngủ, cô gái mơ màng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên trên hành lang, được một lúc, bóng dáng của Sasuke xuất hiện trước tầm mắt của cô gái, chàng trai tóc đen ngồi xuống bên cạnh người đánh xe ngựa, lay bả vai của ông để đánh thức ông dậy. Sau đó, đi ra ngoài khu vườn trồng cây dùng để làm màu nhuộm.

Cánh cửa đi ra ngoài vừa đóng lại, vang lên một tiếng khô khốc, cũng là lúc cô gái bừng tỉnh hẳn. Haunu xoa xoa đôi mắt ướt nước để có thể nhìn rõ hơn khung cảnh trong căn phòng.

Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô gái quay lại nhìn về phía công chúa, khẽ đánh giá xem Sakura có bị tiếng động của hai người đàn ông đánh thức hay không. Thấy Sakura vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say, cô gái mới chậm chạp đi ra chỗ cửa ra vào.

Nhìn qua lỗ khóa, cô gái chỉ nhìn thấy một vùng trời tối đen, với ánh đuốc bập bùng của Sasuke và người đánh xe ngựa. Dường như hai người đang tranh thủ thu một ít hoa để mang về chế biến màu nhuộm, cô gái cũng không quan sát quá lâu, lúc nhìn thấy ánh đuốc có dấu hiệu đi xa dần, cô gái lập tức trở về chỗ ngủ của mình, đắp chăn, nhìn lò sưởi, ngẩn người.

Haunu mơ màng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì cánh cửa sổ đột nhiên bị mở ra, khiến cô gái giật mình, trái tim không hiểu sao đập ầm ĩ trong lồng ngực.

Cô gái bật người dậy, theo bản năng nhìn về phía công chúa tóc hồng để tìm kiếm một ai đó làm đồng minh. Nhưng công chúa tóc hồng không như mong đợi của cô gái, không hề có một dấu hiệu nào cho thấy cô gái bị tiếng động đánh thức.

Haunu run rẩy, toàn thân của cô gái nổi hết cả da gà do những cơn gió lạnh lẽo ùa vào từ bên ngoài cửa sổ. Cô gái cố hết sức để đầu óc trở nên bình tĩnh lại, nhưng rồi tiếng nước róc rách bỗng nhiên vang lên khiến sau gáy của cô lạnh toát, tóc gáy dựng thẳng lên. Haunu bỗng nhiên rung mình một cái.

Có một cái gì đó bỗng nhiên va mạnh vào sau lưng cô gái, khiến Haunu giật mình quay người lại, suýt nữa thì hét ầm lên, nếu như không nhìn thấy gương mặt hơi nhăn lại của Sanra.

“Sao thế?”

Sanra ngồi xuống trước mặt Haunu, nhìn cô bạn đang lấy tay vuốt vuốt ở ngực để bình ổn hơi thở.

Haunu nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, cố gắng làm ướt cổ họng khô khốc do quá sợ hãi, nhưng vẫn không thành công, nước mắt của cô gái lăn dài trên gương mặt tràn đầy sự khổ sở.

“Cho mình một ít nước.” Haunu khàn khàn nói.

Sanra không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đứng dậy lấy cho cô bạn một cốc nước. Trong khi đợi Haunu bình ổn tâm tình, cô gái nhìn về phía cánh cửa sổ mở toang, cảm giác rung mình khi từng cơn gió mang theo sương đêm lan tràn vào trong phòng.

“Lạnh như vậy, sao không đóng cửa phòng lại. Mà, chú đánh xe ngựa đâu rồi.”

Haunu uống nước, mất một lúc mới có thể mở miệng nói chuyện như bình thường được. Nghe thấy cô bạn hỏi, cô gái đặt cốc nước xuống bên cạnh, quay người ra nhìn về phía cửa sổ.

“Chú ấy giúp Sasuke đại nhân đi ra ngoài thu hoạch cây để làm phẩm màu.” Haunu khe khẽ nói. “Khi nãy…. Khi nãy, cửa sổ đột ngột mở ra, làm mình sợ hết hồn.”

“Do gió mà thôi.” Sanra hơi nở nụ cười. Sau đó, cô hầu gái đi về phía cửa sổ, đóng cửa lại, cài cẩn thận, rồi quay người nhìn về phía cô bạn. “Giờ thì hết sợ rồi nhé. Hay, có cần tớ thay ca cho không?”

Haunu đang định lắc đầu, thì chợt nhìn thấy có một bóng đen từ từ đi đến phía sau cửa sổ, đang đưa cánh tay đặt lên trên mặt kính. Cô gái trợn to mắt, muốn nói gì đó, nhưng toàn thân run rẩy, cổ họng lại một lần nữa trở nên khô khốc, không thể nào mở miệng ra được.

Cô gái cố gắng đưa tay ra chỉ về phía trước, hi vọng cô bạn thân có thể để ý đến những gì mà mình đang cảnh báo.

Sanra thấy Haunu có biểu hiện khác thường, sắc mặt mỗi lúc một tím tái, nhưng cánh tay lại vươn lên cố gắng chỉ về phía sau lưng mình, cô gái nhăn mặt, quay lại xem phía sau lưng cô có cái gì. Nhưng chưa kịp quay lại, cửa sổ sau lưng bỗng nhiên mở toang ra, một bàn tay lạnh toát đặt lên trên đầu cô gái, và cô không còn cảm nhận được bất kì một tiếng gì nữa.

Lúc này, Haunu mới nhìn rõ được cái bóng phía sau cô bạn là một chàng trai tóc vàng với gương mặt xanh xao, và đôi mắt vô hồn.

32.

Thân thể của Sanra ngã về phía sau, vắt ngang lên trên vai của Naruto. Chàng trai tóc vàng đưa một tay vòng qua eo cô hầu gái, kéo hẳn xác của cô ra bên ngoài khu vườn, cố định lên trên đôi vai của mình.

Sau đó, anh đưa một ngón tay lên trên môi, ra hiệu cho cô hầu gái đang run rẩy ở trong phòng khách rằng cần phải bảo trì im lặng. Sau đó quay người đi về phía cánh cửa dẫn ra khu rừng phía sau căn nhà, không để ý xem cô gái còn lại có nghe lời hay không.

Khi bóng của chàng trai tóc vàng biến mất, Haunu rơi vào trong trạng thái sợ hãi mất một lúc thật lâu. Đến khi giật mình lại, ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, cô gái vội vã bò ra phía cửa sổ, theo bản năng nhìn về phía mà chàng trai rời đi.

Haunu run rẩy, quay đầu nhìn về phía công chúa, rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng mình vẫn còn đang đóng kín. Cô gái cố gắng lấy hết mọi dũng khí, ôm lấy một cây gậy đã được người đánh xe ngựa vót nhọn, trèo qua cửa sổ, đi ra ngoài khu vườn.

Nhưng, cô vừa đặt chân xuống mặt gạch ngoài khu vườn, tiếng nước chảy đột nhiên vang lên, sau đó, cô nhìn thấy từng giọt máu tí tách rơi xuống cái thùng dùng để nhuộm vải trước mặt.

Lúc này, Haunu không hiểu sao đầu óc của cô trở nên tỉnh táo và bình tĩnh một cách lạ thường.

Cô gái ôm cây gậy, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tìm kiếm nơi khởi đầu cho những dòng máu đang đổ xuống. Toàn thân cô gái đột ngột run lên khi nhìn thấy cô bạn Sanra đang bị trói vào một cái giá treo trên tán cây cổ thụ mọc ngay cạnh cánh cửa sổ. Trên cổ cô gái bị buộc một cái vòng bằng đồng có vòi, và máu đang chảy từ cổ của cô gái, đi qua chiếc vòi, chảy xuống cái thùng nhuộm ngay trước mặt.

Haunu rơi nước mắt. Nhưng rồi tiếng bước chân phía sau lưng khiến cô ngừng khóc. Haunu quay người lại, nhìn thấy Sasuke đang ôm một xấp vải trắng khá dày đứng bên cửa sổ, người đánh xe ngựa đứng ở phía sau lưng chàng trai trẻ. Ở một góc căn phòng, công chúa Sakura vẫn đang ngủ say, cánh cửa phòng của những cô hầu gái vẫn còn đóng kín.

Chàng trai tóc đen khẽ nở một nụ cười lành lạnh.


“Xin lỗi cô gái. Tấm vải này khá rộng, máu của một người không đủ để nhuộm toàn bộ, cho nên chúng tôi cần hai người trong đêm nay.”

33.

Haunu không được đưa lên trên nóc nhà bằng con đường mà chàng trai tóc vàng khi nãy đã đưa Sanra đi lên.

Gương mặt của cô gái ướt đẫm khi nhìn thấy một chiếc thòng lọng bằng dây thừng được chàng trai tóc vàng vất từ trên nóc nhà xuống. Sasuke ôm tấm vải đến bên cạnh thùng nhuộm chứa máu, ném vào trong đó, còn người đánh xe ngựa thì đưa đầu cô gái xuyên qua thòng lọng.

Máu của Sanra vẫn đang tí tách tí tách chảy, khiến Haunu bỗng nhiên cảm thấy ghen tị.
Sanra bị bẻ gãy cổ rồi mới bị rút hết máu. Còn bản thân cô gái phải chịu đựng cảm giác nghẹt thở khi bị thắt cổ, kéo lên phía trên, tận mắt chứng kiến tử vong dần dần xâm chiếm thân thể của chính mình.

Cô gái cảm thấy khó thở, toàn thân nặng trĩu, dòng máu trong cơ thể dồn hết xuống phía dưới. Ruột gan giống như muốn chui tuột ra ngoài thông qua đường hậu môn.

Lên đến nóc nhà, Haunu dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn về phía chàng trai tóc vàng, nhìn cái vòng cổ bằng đồng dần dần cắm vào trong mạch máu ở cổ của cô. Cảm nhận sự lạnh lẽo bao trùm lấy da thịt của chính mình, cảm nhận những giọt máu dần dần rời khỏi cơ thể của chính mình.

Sasuke ở dưới khu vườn, ngước nhìn lên trên, nở một nụ cười, nói vọng lên.

“Naruto, bịt mắt cô gái đó lại. Nước mắt sẽ làm loãng màu nhuộm.”

34.

Naruto buộc hai cô gái lên trên cái giá treo ở cành cây vươn ra khu vườn, sau đó tìm một chỗ không có tán cây, nằm xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Anh nằm chưa được một lúc, đã thấy Sasuke bò đến bên cạnh, trườn lên trên người anh, hai chân tách ra, dùng nơi đó của mình cọ sát vào cái vật đang ngủ yên ở giữa hai chân của anh. Cậu nở một nụ cười nhẹ, sau đó nằm úp xuống, gối đầu vào lồng ngực của anh, khe khẽ nói.

“Itachi nói, Kisame sinh rồi. Là một bé gái. Tóc con bé thật nhiều, lại còn đen bóng.”

Naruto dùng một cánh tay đặt dưới đầu làm gối, tay còn lại đưa lên vuốt ve sau lưng người yêu.

Bầu không khí trên nóc nhà lại chìm vào yên lặng. Sasuke ôm lấy Naruto, lắng nghe tiếng máu chảy róc rách, thi thoảng còn điểm thêm vào tiếng người đánh xe ngựa dùng gậy gỗ để lật tấm vải, và tiếng thở dốc đầy nức nở của cô hầu gái xấu số.

Chàng trai tóc đen hít một hơi thật sâu, để mùi vị của người yêu quanh quẩn trong mũi của chính mình, nở một nụ cười mãn nguyện.

Đức vua nhốt bọn họ ở nơi này, muốn bọn họ tiếp tục cái nghề may để phục vụ riêng cho hoàng tộc. Đồng ý hi sinh những cô gái xấu số để cậu làm ma nơ canh, nhưng lại không nghĩ rằng, những cô gái xấu số kia, suốt bao năm nay, là nguyên liệu để tạo nên những bộ đồ cưới lung linh trong ngày vui của hoàng tộc.

Máu của họ được làm màu nhuộm.

Tóc của họ, xương của họ, thậm chí là da của họ cũng đôi lúc được dùng để làm trang sức đính trên những chiếc váy đó.

Sasuke biến những chiếc váy cưới đầy vui mừng, thành những bộ đồ chất chứa đầy oan hồn để coi như một cách trả thù, thỏa mãn nỗi đau trong lòng của cậu.

Sasuke muốn giải thoát khỏi nơi này. Cậu đã từng nghĩ, nếu chết đi thì có thể giải thoát. Nhưng Naruto không thể chết. Nhà vua đã dùng một lời nguyền khác lên người yêu của cậu, giống như một cách để giam giữ linh hồn cậu trong cơ thể chảy xuôi dòng máu Uchiha đầy man rợ.

Naruto giống như một con ma nơ canh, không thể bị giết chết, chỉ khi cậu già đi, rồi chết, Naruto mới có thể được giải thoát khỏi thế giới này. Nếu cậu tự tử, chết quá sớm, Naruto sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại.

Nhưng, mọi chuyện sắp kết thúc. Bọn họ sắp được giải thoát khỏi vùng đất này, đón nhận tự do của riêng họ.

Hết chương 6.

Bất ngờ chưa =.=! Tôi sắp hoàn thành rồi đây. Chắc còn độ một hoặc hai chương nữa. =.=! Nhưng tôi nghĩ, chắc chỉ tầm một chương nữa thôi. Tôi không thể kéo dài quá được nữa, vì chúng ta chỉ còn một cô gái nữa thôi mà ^_^ 

Lúc tôi đang viết chương này, tôi nhận được một tin, cô bạn cấp ba của tôi bị tai nạn và đã rời khỏi thế giới này. Tôi khá sốc. Vừa mới đầu tháng, nghe tin bạn ấy chưa học xong mà đã được về trường mầm non ở sau nhà tôi dạy học, tôi còn đang nói bạn ấy số thật may. Nhưng ai biết đâu được. Con người có số. Bạn ấy ra đi, thật sớm. Tôi không thân với bạn ấy lắm, nhưng vẫn cảm thấy tiếc cho bạn ấy. 

Bạn ấy chỉ mới 23 tuổi thôi, còn quá trẻ, bố mẹ bạn ấy sẽ rất đau lòng. Tôi cũng sợ nữa, tôi ở bên bố mẹ tôi không nhiều. Tôi sẽ không nói gở đâu, tôi chỉ muốn nói là, cố gắng dành tuổi trẻ của mình, yêu thương chính mình, và cả bố mẹ nữa. Đó là một tuổi trẻ đáng giá nhất. Bạn hiểu ý tôi không? 

Wednesday, October 18, 2017

Bí Mật Của Chàng Thợ May - Chương 5

25.

Các cô gái vẫn tiếp tục duy trì bộ dạng chống cằm nhìn về phía chàng trai dưới ánh nắng kia, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch ở phía sau, quay người lại thì chỉ thấy Bania khẽ cắn môi xấu hổ, giọng nói lí nhí.

“Em cần phải vào nhà vệ sinh một lát, thưa công chúa.”

Các cô gái đồng loạt lắc đầu ngán ngẩm, lại quay người lại nhìn về phía Sasuke. Bania cũng không để ý quá nhiều, vội vàng chạy vào trong nhà, vọt vào trong nhà tắm, đóng kín cửa lại.

26.

Lúc cô hầu gái Bania đang định rửa tay đi ra khỏi nhà tắm, thì có tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, rồi một tiếng ‘cạch’ vang lên khô khốc giống như ai đó vừa mới đóng cửa. Ở phía bên kia bức tường bỗng dưng vang lên tiếng ‘bùm bụp’giống như ai đó đang đấm vào bao cát khiến trái tim của cô gái đập loạn lên không thể kiểm soát.

Bên kia bức tường, là phòng may của Sasuke.

Cô gái tiến lại gần bức tường, ghé sát tai vào vách tường, cố gắng nghe ngóng với hi vọng sẽ nghe được một chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có mỗi tiếng cạch cạch vang vọng vào tai cô gái, hòa vào nhịp đập của trái tim trong lồng ngực cô, khiến cô càng lúc càng trở nên khó thở.

Nghĩ rằng căn phòng thiếu không khí, Bania vội vàng chạy ra mở cửa, lao ra ngoài hành lang, cố gắng hít thở để xua tan cảm giác nghẹn đứng nơi cổ họng, nhưng càng cố gắng, lại chỉ thấy nước mắt và nước mũi của cô gái trào ra, giống như sắp khóc.

Mất một lúc Bania mới có thể ổn định đầu óc của chính mình, cùng với trái tim cứ đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô gái lấy một chiếc khăn giấy cố gắng lau đi nước mắt trên gương mặt của mình, nhưng khi đưa khăn giấy lên lau mắt bên phải, cô gái theo bản năng liếc nhìn về phía cánh cửa phòng may, và thấy…

Cánh cửa phòng may hé mở…

Bania chắc chắn rằng, lúc cô gái đi vào nhà tắm, cánh cửa phòng tắm vẫn còn khóa kín, khi cô ngồi ở trong phòng tắm, ngoại trừ tiếng vang khi nãy cô gái nghe được, hoàn toàn không có một tiếng bước chân nào. Vậy thì chắc chắn rằng không thể xảy ra chuyện Sasuke đi vào đây và mở cửa phòng may.

Huống hồ, nếu Sasuke đã đi vào đây và mở cửa phòng may, chắc chắn những cô bạn của cô, cùng với cả công chúa sẽ đi theo vào, ít nhất là đứng ở cửa đi vào phòng khách, ngó về phía này xem trong căn phòng có gì.

Nhưng sự thật là, cánh cửa phòng may hé mở, nhưng cả Sasuke, công chúa Sakura, và ba cô hầu gái còn lại đều đang ở sân đằng trước. Người đánh xe ngựa lúc này cũng đang đưa thầy thuốc trở về thị trấn.

Vấn đề ở đây chỉ có thể suy đoán theo chiều hướng còn lại duy nhất.

Căn nhà này còn có một người khác.

Người đó là chàng trai tóc vàng mà Hinata đã kể.

Bania bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, run cầm cập, trái tim của cô gái bỗng nhiên lại đập loạn lên trong lồng ngực, cổ họng nghẹn đứng, giống như trái tim đang luồn qua cổ họng của cô gái để nhảy ra ngoài vậy.

Có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên đầu cô gái, khiến tóc gáy của cô gái bỗng nhiên dựng ngược.

Bania cố gắng lấy hết mọi can đảm để quay người lại nhìn xem phía sau mình có gì, nhưng cô gái chỉ kịp liếc mắt một cái, kịp cảm nhận dưới cằm của mình chạm vào một cái lòng bàn tay lạnh buốt, còn chưa kịp nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, thân thể đã nện xuống mặt sàn.

27.

Khi Sasuke vẽ xong gương mặt của ma nơ canh, lần lượt cất lại những lọ thuốc màu vào trong thùng, thì Sakura bỗng nhiên giật mình ngồi thẳng dậy.

Cô công chúa tóc hồng ngơ ngác nhìn về phía gương mặt của ma nơ canh, bỗng nhiên lên tiếng.

“Sasuke đại nhân.”

Các cô hầu gái cũng bị câu nói của công chúa làm cho giật mình. Sasuke đành dừng công việc đang làm, quay đầu nhìn cô gái với ánh mắt khó hiểu.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình cùng một lúc khiến Sakura có cảm giác hơi ngượng ngùng, cô gái rụt rè đưa tay lên chỉ chỉ về phía ma nơ canh, cố gắng mở miệng để chàng trai tóc đen có thể nghe được câu hỏi của mình.

“Tại sao, đôi mắt của ma nơ canh lại màu trắng. Nhìn có vẻ…. giống Hinata.”

“Là Hinata tiểu thư.” Sasuke bê thùng đựng thuốc màu lên, vừa đi vào trong nhà, vừa nói với công chúa “Thần rất ấn tượng với đôi mắt của Hinata tiểu thư, dù sao dáng vẻ của hai người đều như nhau, cả gương mặt cũng có nét tương đồng, nhìn giống như hai chị em vậy. Cho nên thần đã cố ý trang trí ma nơ canh giống với Hinata tiểu thư. Công chúa sẽ không phiền chứ.”

“Không…. Đương nhiên sẽ không.” Sakura lập tức phủ định, sau đó, giống như nghĩ đến điều gì, công chúa tóc hồng lại ngẩng đầu lên nhìn chàng trai. “Vậy, khi trở lại, tôi có thể mang ma nơ canh về cho Hinata không. Chắc bạn ấy sẽ rất thích.”

“Thần rất tiếc thưa công chúa, ma nơ canh sẽ bị hủy ngay sau khi chiếc váy được hoàn thành.”

Sasuke đặt thùng đựng thuốc màu vào trong góc phòng, sau đó quay người lại nhìn các cô gái. Nhưng sau đó, chàng trai lập tức nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo, giọng nói trầm xuống.

“Các cô gái, Bania đâu rồi?”

Các cô gái ngơ ngác nhìn nhau một lúc, sau đó lập tức cuống cuồng chạy đi tìm kiếm. Nhưng căn nhà vốn dĩ rất nhỏ, ngoài những căn phòng luôn bị Sasuke khóa kín, thì cũng chỉ còn ba gian phòng, và một cái sân để nhuộm vải. Bọn họ tìm kiếm rất nhanh, chỉ chưa đầy năm phút đã lục soát kĩ cả ba căn phòng, cuối cùng đồng loạt chạy trở về trước mặt của chàng trai tóc đen.

Sakura không tham gia cuộc tìm kiếm, mà cúi gằm mặt, bối rối lảng tránh ánh mắt nghiêm khắc của Sasuke. Đến khi những cô hầu gái còn lại trở về vị trí cũ bên cạnh công chúa, Sakura càng cảm thấy bối rối hơn rất nhiều lần.

“Bania nói cô ấy đi vào nhà tắm một lúc.” Sakura ngập ngừng lên tiếng.

“Vậy, cô ấy đâu rồi?”

Một loại cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên cả căn phòng. Các cô gái cúi gằm đầu xuống, chuẩn bị sẵn tư thế để đón chào cơn thịnh nộ từ chàng trai tóc đen. Nhưng Sasuke lại chỉ liếc nhìn các cô một cái, sau đó xoay người, nhảy ra ngoài cửa sổ, đi về phía cái cổng dẫn ra khu vườn ở sau nhà.

Các cô gái không dám đi theo, chỉ dám đứng ở bên cửa sổ, ngó đầu nhìn về phía cây cổ thụ che khuất cánh cổng. Sasuke đi ra phía sau thân cây một lúc, sau đó lại quay trở về, sắc mặt càng lúc càng trở nên âm trầm.

Chàng trai tóc đen leo qua cửa sổ trở về phòng khách, nhìn thẳng về phía công chúa tóc hồng, giọng nói trở nên gay gắt.

“Thật xin lỗi công chúa, ngày mai thần sẽ yêu cầu người đánh xe ngựa đưa công chúa trở về thị trấn và ở tạm trong doanh trại cho đến khi quân đội xắp xếp được đoàn xe đưa ngài trở về.”

Sakura nghe được chàng trai tóc đen gọi mình, giật mình suýt nữa muốn rơi nước mắt. Cô gái cố gắng khiến cho giọng nói của mình không trở nên mếu máo, hơi hơi sụt sịt mũi, dùng đôi mắt ẩm ướt của mình nhìn về phía ba cô hầu gái đang đứng tụm lại phía sau lưng của mình, rồi lại nhìn về phía chàng trai tóc đen, ánh mắt tràn ngập lời cầu xin.

“Còn… còn bọn họ?”

“Bọn họ vẫn phải ở lại giúp thần hoàn thành chiếc váy của công chúa, tuy nhiên, khi công chúa trở về thị trấn, những cô gái sẽ bị giam lỏng trong căn phòng của mình. Sau khi chiếc váy hoàn thành, bọn họ sẽ được đưa trở về cùng chiếc váy.”

Sasuke nói xong, quay người đóng chặt cửa sổ lại, rồi đi đến bên cạnh lò sưởi ngồi xuống, nhìn về phía những cô gái vẫn còn đang lúng túng đứng túm lại với nhau, chàng trai tóc đen khẽ nở một nụ cười lạnh.

“Còn bây giờ, thần xin phép giam lỏng cả công chúa, trong căn phòng này.”

28.

Sasuke vẫn ngồi trong phòng khách nhìn với các cô gái cho đến khi người đánh xe ngựa mang đồ ăn trở về. Chàng trai tóc đen cũng chỉ nhìn ông một cái, sau đó yên lặng xoay người trở về phòng của mình, không bận tâm đến những gương mặt lo lắng, sợ hãi của các cô gái.

Người đánh xe ngựa để ý số người trong phòng, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra khi ông đi ra ngoài, cũng chỉ biết lắc đầu, đưa thực phẩm cho các cô gái đi chuẩn bị, còn bản thân trở về chỗ ngồi quen thuộc, tiếp tục vuốt nhọn những que gỗ.

Sakura vốn không có việc để làm, đành ngồi xuống vị trí đối diện với người đánh xe ngựa, bộ dạng ngập ngừng giống như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không đủ dung khí để nói.

Tuổi của người đánh xe ngựa cũng đã cập kề trung niên, số năm ông ở nơi này cũng ngót nghét gần như một nửa số tuổi của mình, vì cô độc, không con cháu, đối với công chúa và những cô hầu gái đều coi như những đứa trẻ nhỏ, nhìn bộ dáng đáng thương của họ, ông cũng chỉ đành thở dài.

“Ngày mai trở về thôi, công chúa.”

Sakura đang ngồi nghĩ xem bản thân nên mở miệng thế nào, nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đánh xe ngựa, lập tức giật mình, suýt chút nữa ngã ngửa ra đằng sau. Cô gái luống cuống ngồi trở lại vị trí, phủi phủi bụi đất dính trên chiếc váy xinh đẹp, gương mặt phụng phịu.

“Vâng.”

Công chúa tóc hồng dừng một chút, rồi lại khe khẽ lên tiếng.

“Chú vót nhọn gậy để làm bẫy săn thú sao?”

“Vâng, thưa công chúa.” Người đánh xe ngựa giống như hiểu được cô công chúa nhỏ muốn nói cái gì, lập tức trả lời lại. “Gần đây tôi nghe thấy tiếng chó sói hú ở khu rừng phía sau ngôi nhà. Sợ rằng hai cô gái của chúng ta lành ít dữ nhiều. Mong rằng công chúa đừng gây thêm phiền phức cho Sasuke đại nhân thì hơn.”

Sakura nghe ông nói, đầu cúi gằm xuống giống như biết lỗi, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn của công chúa tóc hồng. Cô gái biết rằng bọn họ đã tạo ra quá nhiều rắc rối cho Sasuke, nhưng sự lo lắng dành cho những cô hầu gái đã hầu hạ mình từ lúc còn rất nhỏ cho đến bây giờ, vẫn chưa lúc nào giảm bớt. Giờ thì hay rồi, tính mạng của hai cô gái kia không được đảm bảo, cũng không thể đi ra tìm kiếm, lại càng không thể ngồi cầu nguyện cho bọn họ có thể trở về.

Người đánh xe ngựa lại nói.

“Trước kia vẫn luôn có những cô gái lẻn trốn ra ngoài đó. Và họ vẫn luôn không thể trở về cung điện cùng với bộ váy cưới may mắn của chủ nhân mình.”

29.

Trong phòng Sasuke.

Chàng trai tóc đen vừa vào phòng đã bổ nhào lên ôm cổ của Naruto, hai cánh mũi phập phồng, đôi tay ghì chặt đầu của anh vào trong lồng ngực mình, giống như một đứa trẻ nhỏ, khăng khăng cố chấp giữ món đồ của mình.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó, im lặng lắng nghe nhịp tim từ lồng ngực của nhau, mãi đến khi Sasuke cảm giác đôi tay của cậu vì quá dùng sức mà trở nên tê rần, mới chậm chạp buông cánh tay ra, trượt người xuống ngồi vào trong lòng anh.

Hốc mắt của cậu đỏ bừng, gương mặt lại phụng phịu, kéo lấy cánh tay của chàng trai tóc vàng, vòng qua người mình. Naruto theo ý cậu, ôm chặt lấy thân thể của người yêu vào trong lòng, dùng gương mặt cứng đơ, ánh mắt vô hồn nghe cậu lầm bầm mắng mỏ.

“Sao anh dám hành động vào ban ngày?” Sasuke khe khẽ lên tiếng “Nếu như cô ta biết thì làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn còn chưa có đứa nhỏ, chết không phải rất đáng tiếc sao?”

“Sẽ không.” Naruto hôn nhẹ lên môi cậu. “Trong nhà tắm có treo băng phiến tẩm thuốc mê.”

Sasuke bị nụ hôn của anh làm cho ngẩn người, ngay sau đó, chàng trai tóc đen lập tức kích động nhảy xổ lên, hai chân mở ra, quấn lấy eo anh, hai tay ôm lấy mặc của anh, ép anh nhìn về phía mình, cậu cúi người xuống, đòi anh một nụ hôn sâu hơn.

Naruto rất ít khi chủ động, bởi vì, mặc dù anh có ý thức, nhưng anh không có cảm xúc.

Naruto là một con ma nơ canh.

Naruto và Kisame đều là những con ma nơ canh của gia tộc Uchiha.

Những con ma nơ canh có ý thức của riêng mình.

30.

Gia tộc Uchiha nổi tiếng với nghề may, cũng nổi tiếng với những bí mật luôn được nhà vua ngầm thừa nhận và dung túng.

Một trong những bí mật khủng khiếp nhất của gia tộc, đó là luôn dùng người sống để tạo thành những con ma nơ canh có ý thức. Mỗi một thành viên trong gia tộc đều sẽ có một ma nơ canh của riêng mình. Ma nơ canh có trách nhiệm phục vụ cuộc sống hàng ngày của họ, hỗ trợ họ trong quá trình hoàn thành những tác phẩm may vĩ đại.

Ma nơ canh giống như những cái móc treo quần áo, luôn bị dùng kim chỉ đính lên người những món trang sức rời rạc đi kèm với những bộ đồ tinh tế.

Gia tộc Uchiha không sử dụng ma nơ canh làm bằng tượng đất, hoặc khung sắt, bởi vì họ tôn sùng sự tự nhiên, mềm mại. Một ma nơ canh có ý thức, có khả năng mặc bộ đồ đi lại, bọn họ có thể dựa vào đó để tìm ra lỗi của các bộ trang phục, khắc phục chúng, để mỗi khi một bộ đồ được ra đời, đều được hoàn hảo đến từng chi tiết.

Những con ma nơ canh có ý thức này, không thể rời khỏi vùng đất của gia tộc nửa bước, bởi vì, mỗi một người sống được đưa vào nơi này để làm ma nơ canh, đều sẽ bị nguyền rủa.

Bọn họ cũng không sợ một ngày nào đó bị đám ma nơ canh làm phản, bởi vì những ma nơ canh này, chỉ tồn tại một phần ý thức rất nhỏ nhoi, hoàn toàn không tồn tại cảm xúc.

Nhưng rồi gia tộc Uchiha vẫn bị biến mất, bởi vì anh của Sasuke, thiên tài Itachi, vì một con ma nơ canh mà giết cả gia tộc.

Có một ngày, Itachi đến tìm Sasuke, và nói rằng, anh biết cách gỡ bỏ lời nguyền đã giữ chân những con ma nơ canh đó lại, nhưng cách đó, phải sử dụng rất rất nhiều máu của chính những con người trong dòng tộc Uchiha.

Khi đó Sasuke cũng giống như người anh trai Itachi, yêu phải con ma nơ canh của mình, cũng là Naruto. Hai anh em đã lên kế hoạch giết chết rất nhiều người, ma nơ canh của những người bị bọn họ giết chết đều bị Itachi lôi ra để làm thí nghiệm.

Dần dần, chuyện hai người làm bị cha của họ, cũng là tộc trưởng của gia tộc lúc đó, phát hiện ra toàn bộ. Itachi nhất quyết không chịu rời bỏ Kisame, Uchiha Fugaku cũng không đành lòng chứng kiến cả hai đứa con của mình chỉ vì những con ma nơ canh biết di động mà phá hủy cuộc đời, ông đã lén lút đưa Kisame và Naruto đi tiêu hủy.

Sasuke ban đầu thuận theo ý của cha mình, đồng ý giao nộp Naruto cho ông, đồng thời giúp ông lén gạt Itachi để dẫn Kisame đi ra ngoài. Nhưng khi cậu đối diện với ánh mắt vô hồn của Naruto khi anh liếc nhìn về phía cậu trước khi bị đưa đi, đầu của cậu, giống như vừa mới xua tan một đám sương mù vẫn luôn quanh quẩn suốt những ngày trước đó.

Sasuke chạy đi báo tin cho Itachi. Bằng cách nào đó, Itachi đã đưa được Naruto và Kisame trở lại, nhưng, cha của bọn họ, lại vĩnh viễn biến mất ở trong rừng sâu vào ngày hôm đó.

Hai người đã giết chết toàn bộ gia tộc để tìm cách thoát khỏi vùng đất nguyền rủa này, nhưng chỉ có Itachi đưa Kisame chạy thoát, Sasuke và Naruto đã bị binh lính của đức vua bắt lại, dùng lời nguyền của vùng đất, nhốt họ ở bên trong.

Chỉ có máu của gia tộc Uchiha, mới có thể hóa giải lời nguyền.


Nhưng gia tộc Uchiha chỉ còn lại Itachi và Sasuke. 

Hết chương 5.

Đôi lời của tác giả : Chương này hình như hơi nhạt =.=! Tôi cũng cứ có cảm giác rằng nó hơi nhạt. Còn 5 ngày nữa là đến ngày NaruSasu rồi :D Có ai có ý kiến về kết cục hem nào :v