Friday, November 24, 2017

Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Mở Đầu

Tiêu Linh tự nhận bản thân là một công, có thể nói là thực dụng công. Cứ mỗi khi xem một bộ phim, hay đọc một bộ truyện gay nào đó, Tiêu Linh cũng có thể khó chịu được với từng nhân vật mà hầu hết người đọc đều cho là ngây ngô, trong sáng, rồi nào là đơn thuần muốn sống sót, rồi nào là tốt bụng…. Tiêu Linh lại cho đó là một đám phế vật.

Ví dụ có một bộ phim mà có một nhân vật nữ cạo đầu giả làm con trai chẳng hạn, một đoàn người đang cố gắng bám sát lấy nguồn sáng để chạy trối chết, nhân vật nữ kia lại vì đánh rơi một cái đèn pin mà bỏ đoàn chạy ra ngoài đi nhặt để rồi bị thương, hại cả đoàn phải dừng lại, gặp rắc rối vì lũ quái thú nhạy cảm với vị máu. Cuối cùng anh nhân vật chính giết chết một trong những người mạnh nhất trong đoàn để dẫn dụ đám quái thú kia đi.

Trong khi Tiêu Linh mắng chửi nhân vật nữ vô dụng, đoàn người nhảy xổ vào nói cái người bị anh nhân vật chính giết kia đáng chết, vì không coi trọng tính đoàn kết, vì không có ý bảo vệ nữ vô dụng. A, Tiêu Linh chỉ muốn bỏ quách lại con nhân vật vô dụng kia đi mà thôi. Thật sự chỉ biết tạo phiền phức, rồi khóc lóc, cho rằng đó là vì cầu sinh cho nên mới lừa dối mọi người.

Lại có một ví dụ, Tiêu Linh xem một bộ phim ma, hai chị em nhà nọ đến ở cùng với mẹ của mình, người mẹ này có nhốt một cô bạn thân ở dưới tầng hầm, vì cô bạn kia bị bệnh không thể gặp ánh sáng, nếu bà mẹ chết, cô bạn kia cũng sẽ chết, nhưng cô bạn kia chết thì chưa chắc bà mẹ đã chết. Đó là thiết lập của tác giả.

Cô bạn kia quyết định giết cả hai đứa trẻ và cả anh người yêu của cô chị để trả thù, chuyện cũng kiểu như ba người phải duy trì ánh sáng mới có thể sống sót khỏi tay cô bạn của bà mẹ. Người yêu cô chị quyết tâm đi báo cảnh sát, còn lại mối hai chị em ở lại căn nhà và duy trì ánh đèn chờ anh người yêu của cô chị trở về. Một loạt sự kiện diễn ra, và căn nhà chìm trong bóng tối. Người yêu của cô chị trở về, bật đèn xe ô tô và dẫn cả hai chị em đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, bà mẹ quyết định trốn tránh tất cả bằng cách chui ở trong phòng, mặc kệ hai chị em cầu sinh. Nhưng anh người yêu về đón, thằng em trai phế vật cứ quyết phải đưa cả bà mẹ đi, mặc dù biết cô bạn thân kia không thể làm gì bà mẹ cả. Rồi cô chị cũng đành phải để người yêu dẫn thằng em ra ngoài, mình cô đi tìm bà mẹ.

Cuối cùng thì bà mẹ vẫn chết. Và Tiêu Linh lại chửi thằng em phế vật. Đương nhiên nếu cô chị không lại vào nhà, bà mẹ vẫn sẽ không thể chết được, cảnh sát đến vẫn có thể tóm được cô bạn thân kia. Câu chuyện kết thúc một cách vô cùng lãng xẹt. Thế mà mọi người hùa vào nói rằng thằng em là thằng thông minh nhất, nó có thể tìm được mọi nguồn sáng, cứu cô chị với người yêu cô chị nhiều lần. Tiêu Linh lại chỉ cảm thấy, thằng em là nguồn gốc của mọi rắc rối mà thôi. Nếu không có nó, cô chị gái và anh người yêu đã bình yên hơn rất nhiều.

Lại một lần đọc đam mỹ, câu chuyện được tác giả đặt ra là bối cảnh tu nhân, nhân vật thụ từng yêu cha anh công, bị phản bội nên là giết cả nhà anh công, rồi sau đó thụ nhận anh công làm đồ đệ, rồi bị anh công báo thù cho dòng họ mà nhốt lại ngược lên ngược xuống.

Đây chỉ là một câu chuyện bình thường, từ đầu tới cuối truyện chỉ có anh công ngược thân anh thụ, đáng ra cũng không có nhân vật phế vật để cho Tiêu Linh chửi rủa. Nhưng tác giả vẫn cứ viết ra một nhân vật như thế, chính là một thằng đồ đệ của anh công.

Anh công nhận một đám đồ đệ chỉ dựa vào tâm tính chứ không dựa vào thiên phú hoặc căn cốt, cho nên vẫn sẽ có một đám đồ đệ tu luyện chẳng ra gì, chỉ có thể ở lại trong núi để làm việc vặt.

Có một thằng đồ đệ, suốt ngày quấn quýt lấy anh công, được tác giả đặt ra để khiến cho anh công nhớ đến hình ảnh của anh và anh thụ của ngày trước. Thằng đồ đệ này đã biết mình yếu ớt, vô dụng, lại còn lấy cái cớ bản thân muốn sư phụ vui nên lên tận hồ băng hái hoa mang về cho sư phụ, cuối cùng rơi xuống hồ băng, thật sự rất ngứa mắt.
Rồi anh công vừa chăm nó vừa nghĩ đến hình ảnh ngày xưa anh thụ cũng chăm mình như vậy. Sau đó anh công cho phép nó đi đến nơi mà anh giam anh thụ để ở vì thân thể nó không chịu nổi hoàn cảnh lạnh giá trong khu vực của phái.

Rồi anh công dặn nó không được lại gần phòng mà anh công giam anh thụ, xong nó vẫn cứ lén lút đến xem.

Đến đây thì Tiêu Linh quyết tâm dừng đọc. Càng đọc càng cảm thấy thằng đồ đệ kia phiền phức. Anh công yêu chiều nó cũng hết sức phiền phức.

Tại sao nhân vật chính lại cứ phải dành ánh mắt cho bất kì một nhân vật phế vật nào đó trong truyện hoặc trong phim cơ chứ. Nếu là cậu ta, đương nhiên là cậu ta sẽ hất hết một đám phế vật phiền phức kia ra khỏi ánh mắt của mình. Cho nên, trong một lần đang âm thầm chửi rủa đám nhân vật phế vật trong phim, trước mắt của cậu ta tối sầm lại, và linh hồn của cậu ta bị bà tác giả của bộ truyện này ép gặp mặt một lần.

Tác giả : Tôi cũng thật sự ghét những đứa phế vật kia. Cho nên tôi quyết định tạo ra vài cái thế giới với một đám nhân vật phế vật để cậu ngược đám phế vật cho thỏa mãn.

Tiêu Linh : Tôi muốn phúc lợi.

Tác giả : Cậu được đi ngược đám nhân vật phế vật kia cho sướng, còn không bị ràng buộc, đòi phúc lợi cái khỉ gì?

Tiêu Linh : Đương nhiên, tôi muốn làm chủ linh hồn, không muốn bị bà chèn ép.

Tác giả : Ai thèm chèn ép cậu.

Tiêu Linh : Tôi muốn người đồng hành.

Tác giả : =.=! Còn đòi người đồng hành. Chị đây còn chưa có người đồng hành đâu.

Tiêu Linh : Giới tính nam, thân hình cường tráng, màu da lúa mạch, hiền chút, nghe lời chút, nấu ăn ngon chút, tính cách lạnh lùng một chút, ngốc nghếch một chút, này này, đừng cho cậu ta cái tính cách thánh phụ đi…

Tác giả đang chăm chú nhào nặn người đồng hành, bỗng nhiên bị giọng nói của Tiêu Linh khiến cho giật mình, đổ cả cái lọ thuốc trong tay vào trong cái nồi đang đun sôi sùng sục trên bếp lửa.

Tiêu Linh giật giật lông mày, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.

Tiêu Linh : Bà…. A không, chị, chị vừa đổ cái gì vào trong đó.

Tác giả chậm chạp, cứng ngắc cầm cái lọ đưa lên ngang tầm mắt nhìn một chút.

“Không phải thánh phụ đâu, chị đây làm gì có hứng thú đi kiếm loại thuốc vớ vẩn đó.” Nhìn nhìn một cái “A, là làm nũng.”

Tiêu Linh : Làm nũng là sao?


Tác giả : Là thích dựa dẫm đó. Thôi được rồi. Chú đi ngược đám phế vật kia đi. Người đồng hành sẽ được gửi đến cho chú ngay sau khi bếp này tắt lửa.

End.

Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt

Tác giả : Linh Miêu

Thể loại : Mau Xuyên, Mỹ công Tráng thụ, Bá đạo công Ngoan ngoãn thụ.

Cặp đôi chính : Tiêu Linh - Tiêu Mạch

Nhân vật phụ : nhân vật phụ chính : tác giả, nhân vật phụ phụ : nhân vật trong các thế giới khác nhau.

Đôi ba lời của tác giả : Vì dạo này tôi không có đam để đọc, cho nên tôi không vui, vì không vui, nên tôi quyết ngược những nhân vật thụ trong những bộ đam tôi thấy chướng mắt, toàn bộ thụ chính, hoặc nhân vật quần chúng được tác giả thêm vào để tạo bối cảnh để thụ chứng tỏ lòng trung thành, đều là những bộ tôi đã đọc nhé ^_^ Cảm ơn mọi người.

Hành văn của mình có khi còn chưa đến tầm :v nhiều thế giới mình không quá am hiểu, nên chỉ chú tâm vào ngược thôi. Hơn nữa, trong truyện vẫn sẽ có lúc công sủng thụ chính, thụ này là do mình tự đặt ra theo đúng tiêu chuẩn của một thụ mà mình hằng mong muốn. Ai không thích công chiều thụ dù chỉ một chút, chỉ thích công ngồi lòng thụ chờ thụ bón cho ăn, thụ bế công đi tắm, thụ bế công lên giường rồi thụ dùng cúc ăn dưa của công thì sẽ không có đâu. Cảm ơn.

Ngày bắt đầu : 24/11/2017 - Ngày kết thúc : Chắc còn lâu lắm :v