Sunday, December 17, 2017

Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 6

"Tiêu Linh."

Vu Cẩn chưa kịp đi đến trước mặt Tiêu Linh, chỉ mới kịp cất cái giọng lí nhí gọi anh một tiếng, đã bị Tiêu Mạch hùng hổ lao đến túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch ra bên ngoài quán cà phê.

Tiêu Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vội vàng chạy theo Tiêu Mạch đi ra ngoài quán.

Ở ngay một góc vỉa hè ở bên ngoài quán, Tiêu Mạch đang khoanh tay lại, gương mặt đầy tức giận nhìn Vu Cẩn đang quỳ khóc ở phía đối diện, bất chấp ánh nhìn khó hiểu từ người đi đường.

Tiêu Linh chầm chậm đi lại gần phía Tiêu Mạch, thì nghe cậu quát lên.

"Đồ gay đáng chết, cút đi, anh tao là trai thẳng, mày cứ bám lấy anh tao làm gì."

Một câu quát, khiến người đi đường giật mình, mọi người nhìn về phía Vu Cẩn đang vừa quỳ vừa khóc, ánh mắt cũng chẳng còn chút thương tiếc nào, tán nhau đi thẳng. Chỉ có hai cảnh sát ở bót cảnh sát giao thông gần đó chạy lại gần.

Tiêu Linh cũng không muốn làm to mọi chuyện. Nhanh chóng đi đến kéo Tiêu Mạch vào lòng, đồng thời cũng mỉm cười với hai cảnh sát giao thông vừa mới chạy về phía này.

"Các anh thông cảm, dạo này tôi bị bạn gay này làm phiền nhiều quá, nên em trai tôi có chút nóng tính. Thực sự là em tôi mới chỉ lôi bạn ấy ra đây thôi, chưa kịp đánh đập gì bạn ấy đã khóc ăn vạ. Các anh có thể xem camera trong quán."

Hai cảnh sát giao thông cũng chỉ vừa mới thấy ồn ào nên chạy đến, cũng không nắm được tình hình. Nhìn thấy Vu Cẩn vẫn đang khóc sướt mướt, tuy nhiên trên người cậu ta không hề có dấu hiệu bị hành hung, cũng không tiện nói gì. Chỉ tạm thời gật gật đầu. Một người đến kéo Vu Cẩn đứng dậy, một người nói với Tiêu Linh.

"Giờ chúng tôi đưa cậu ta về đồn. Nếu cậu ta làm phiền anh lâu như vậy, sao không báo cảnh sát."

Tiêu Linh liếc liếc nhìn Vu Cẩn, cánh tay cố trấn an Tiêu Mạch, nở một nụ cười khổ, chậm chạp nói.

"Chuyện này tôi cũng ngại nói ra, cậu ta có chút quan hệ với nhà tôi. Ông nội tôi rất quý cậu ta. Tôi cũng nói với cậu ta nhiều lần, tôi không thích đàn ông, thế nhưng cậu ta cứ bám lấy tôi suốt một thời gian dài. Tôi cũng không biết cậu ta có bị bệnh gì về đầu óc không?"

Hai cảnh sát giao thông cũng không thể hỏi nhiều, đành cùng nhau lôi kéo Vu Cẩn trở về bót giao thông, chờ cảnh sát trật tự đến đưa về đồn lấy lời khai.

Đến khi hai cảnh sát giao thông lôi Vu Cẩn đi khuất, Tiêu Mạch mới quay đầu lại nhìn Tiêu Linh, bĩu môi phụng phịu. Tiêu Linh nhìn cậu, nở nụ cười.

"Bĩu cái gì."

"Anh lại bỏ qua cho cậu ta. Đáng ghét."

"Anh chưa hỏi em, em là con gái sao?"

"Đâu có."

"Sao bảo anh là trai thẳng?"

"Không biết." Lại bĩu môi.

17.

Sau cái lần Vu Cẩn bị đưa về đồn cảnh sát. Tiêu Linh và Tiêu Mạch lại có một thời gian dài bình yên. Tiêu Linh hoàn thành thủ tục nhập học đại học của thành phố, Tiêu Mạch cũng bước vào năm học cuối cấp, phải cắm đầu cắm cổ đi học thêm.

Thực ra Tiêu Linh cũng không muốn ép Tiêu Mạch học cố quá làm gì, cậu chỉ cần học cách làm bà chủ nhỏ, học cách quản lý quán cà phê, học lễ nghi giao tiếp bình thường là được. Dù sao, anh cũng không có ý định mở hẳn một công ty to, xây dựng nó thành một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu, cho nên Tiêu Mạch cũng không nhất thiết phải học cách trở thành một phu nhân đại gia.

Nhưng bố mẹ anh lại không đồng ý, Tiêu Mạch học tập thật sự quá bình thường, giáo viên nói rằng kiến thức của cậu bị thiếu nhiều, cho nên bắt buộc phải học bổ sung, nếu không, lên cấp ba sợ sẽ không thi được đại học. Hơn nữa, Tiêu Linh mồm nói sẽ không xây dựng công ty, nhưng bản thân anh đã lén lút có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài - cái nơi mà anh du học. Tiêu Mạch dù học cách giao tiếp như một bà chủ nhỏ, nhưng ít cũng phải có một cái bằng đại học, để người ta hỏi cũng có cái mà trả lời, không thể nói rằng cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi, học hành không ra gì. Như thế người ta sẽ cười vào mặt Tiêu Linh khi có một người vợ dốt nát.

Cho nên, Tiêu Mạch không được phép phục vụ trong quán cà phê, mà phải cắm mặt vào những buổi học thêm. Thời gian còn lại, học cách đi đứng, nấu nướng cùng với mẹ của Tiêu Linh.

Thêm một thời gian sau nữa, khi Tiêu Linh chán học, bắt đầu thuê người đi học, bắt đầu cúp học để dành thời gian xây dựng công ty của mình, khi lịch học của Tiêu Mạch dày đến mức thời gian ở trên lớp nhiều hơn thời gian ở nhà, thì Tống Minh gửi thiếp mời đám cưới, cô dâu là Vu Cẩn.

Theo một số nguồn tin, Vu Cẩn, nhờ Tiêu lão gia ra mặt, và nhờ Tống Minh che chở, cho nên, không phải chuyển giới tính, hoặc cấy trứng để sinh đẻ bình thường, chỉ phải lấy máu để nuôi trứng sau này thụ tinh nhân tạo, tuy nhiên, cũng không được Tống phu nhân yêu quý lắm.

Tống phu nhân là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà hầu hết, những phu nhân của các gia tộc đều là người mạnh mẽ, cho nên, dù con dâu là nữ, người ta cũng chỉ thích một cô con dâu mạnh mẽ, có suy nghĩ, có thủ đoạn, không ai đi lựa chọn một cô con dâu mỗi ngày chỉ biết khóc, lại còn yếu đuối. Vu Cẩn là đàn ông, nhưng tính cách thì không một ai trong ba gia tộc lớn lại không biết, cậu ta theo đuổi Tiêu Linh, làm ầm ĩ lên, cũng không ai không biết. Cho nên, Vu Cẩn gả cho Tống Minh, một phần vì sự quyết liệt của Tống Minh, một phần, cũng là Tiêu lão gia cho Tống gia một ít chỗ tốt. Đương nhiên, chỗ tốt này cũng đủ khiến cho bác của Tiêu Linh nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần Tiêu lão gia mất, dù có Tống Minh che chở, Vu Cẩn chắc chắn sẽ không ổn.

Huống hồ, Tống Minh lấy Vu Cẩn được một thời gian, có còn thích Vu Cẩn như trước nữa hay không, đó mới là vấn đề chính.

Đám cưới của Tống Minh và Vu Cẩn, Tiêu Linh và Tiêu Mạch không đi. Tiêu Mạch bận đi học thêm, Tiêu Linh thì bận, đưa đón Tiêu Mạch đi học thêm, an ủi trái tim buồn tủi của cậu, chỉ có bố mẹ Tiêu Linh đi tham dự.

18.

Tống Minh và Vu Cẩn cưới nhau được hai năm, suốt hai năm liền, Tiêu lão gia không một tháng nào không sang Tống gia đòi quyền lợi cho Vu Cẩn.

Vu Cẩn nhu nhược, vào nhà Tống gia, ban đầu vì đau lòng khi không được gặp mặt Tiêu Linh, ngày ngày câm như hến. Trước kia cậu ta chỉ biết hầu hạ Tiêu Linh, đến Tiêu lão gia cậu ta còn chẳng hầu hạ được mấy lần, sang bên Tống gia, cứ nghĩ rằng mọi người đều có quản gia hầu hạ quen rồi, cho nên, cũng chỉ biết hầu hạ Tống Minh. Mới đầu, mẹ của Tống Minh không có lý do, thấy vậy cũng chỉ nhìn một cái rồi cho qua.

Nhưng, Vu Cẩn là một người vợ không thể đem ra bên ngoài. Cậu ta lúc nào cũng cúi đầu, bộ dạng ủ rũ, không biết mở miệng bắt chuyện với người ngoài. Tống Minh ban đầu không quá để ý chuyện này, vì Tống gia vốn là một trong ba gia tộc lớn, dẫn vợ ra ngoài thì người ta cũng chỉ lấy lòng Vu Cẩn là chính, không ai dám gây rối trước mặt anh.

Chúng ta vẫn luôn có ngoại lệ. Và ngoại lệ đó, bắt đầu xảy ra sau một năm hai người cưới nhau.

Tiêu Linh vốn có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài, cho nên, ở trong nước cũng là trụ sở của công ty mà anh đã lập. Khi nền kinh tế bắt đầu hội nhập, con cháu của ba gia tộc lớn cũng để ý đến việc làm ăn với nước ngoài. Mà Tiêu Linh dù bị Tiêu lão gia cắt quyền thừa kế, dù sao cũng là con cháu của một trong ba gia tộc, cho nên, buổi yến hội hôm đó, Tiêu Linh được mời.

Tiêu Mạch phải đi học, nên Tiêu Linh dẫn cô thư ký nóng bỏng của mình đi dự tiệc.

Vu Cẩn lấy Tống Minh được hơn một năm, nhưng vẫn không chịu quên Tiêu Linh. Cho nên, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh ở yến hội, vẫn dùng mọi cơ hội để đến gần anh.

Nhưng Vu Cẩn đâu biết, cậu ta không chịu giao tiếp với ai, không chịu nói chuyện với ai, điều đó khiến cho rất nhiều phu nhân trong ba gia tộc khó chịu, mọi ngày vẫn mặc kệ cậu ta vì thấy cậu ta chỉ biết cắm mặt đi theo Tống Minh, nhưng buổi yến hội hôm đó thì khác, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh, thế là cậu ta rời khỏi Tống Minh, để đuổi theo Tiêu Linh, muốn nói chuyện.

Tiêu Linh biết những vị phu nhân kia muốn làm gì, cho nên anh đồng ý tìm một chỗ nói chuyện với Vu Cẩn.

Ai ngờ, cuộc nói chuyện đầy sướt mướt của Vu Cẩn, được phát trên loa của hội trường tổ chức yến hội. Ai ai cũng biết, ai ai cũng nghe thấy, Vu Cẩn lấy Tống Minh chỉ vì không chịu được việc chờ đợi Tiêu Linh trong vô vọng. Lấy Tống Minh rồi, cậu ta vẫn không thể quên được Tiêu Linh, vẫn quỳ gối xin Tiêu Linh cho mình một cơ hội, cậu ta còn sẵn sàng ly hôn với Tống Minh, chạy theo Tiêu Linh.

Thật sự là một thùng máu chó.

Vu Cẩn còn nói, khi đang đi với Tống Minh, mà nhìn thấy Tiêu Linh, cậu ta lảng tránh, vì sợ Tiêu Linh sẽ hiểu nhầm. Cậu ta chưa từng yêu Tống Minh.

Chuyện này, trở thành chủ đề bàn tán của cả ba gia tộc lớn, cùng với những gia tộc nhỏ lẻ suốt một thời gian dài.

Tống gia đề nghị Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn ngay lập tức. Tiêu lão gia cũng không thể nói gì được. Nhưng Tống Minh lại không đồng ý. Anh giải thích với Tống gia, anh biết Vu Cẩn không quên được Tiêu Linh, nhưng anh yêu Vu Cẩn, chấp nhận điều đó, cho nên vẫn muốn dùng thời gian để giải quyết chuyện này.

Nhưng, một năm trôi qua, Tống Minh vẫn chưa giải quyết được vấn đề, Tiêu lão gia vì không chịu nổi tuổi già luôn lo nghĩ, sau một lần bị Tống gia lấy cớ mắng Vu Cẩn, lăn ra ốm một trận, rồi qua đời.

19.

Đám tang của Tiêu lão gia, cả gia đình Tiêu Linh đều có mặt, bao gồm Tiêu Mạch. Đám tang được xử lý như bình thường, gia đình của Tiêu Linh vẫn như con cháu trong Tiêu gia, còn Vu Cẩn chỉ giống như một người khách, đến thắp hương, rồi mời ra ngoài uống nước. Dù sao thì, Tiêu lão gia mất sớm, một phần cũng là do Vu Cẩn, cho nên, gia đình họ Tiêu, không thể coi cậu ta như một người trong gia đình cho được.

Tống Minh và Vu Cẩn thắp hương xong, Vu Cẩn dù bị Tiêu gia xua đuổi, vẫn cố ở lại đến khi chôn cất Tiêu lão gia, không ai nói nhiều lời cái gì, dù sao Tiêu lão gia cũng từng coi cậu ta như cháu ruột, lo lắng cho cậu ta từng tí một, người ngoài cũng chỉ nói cậu ta nhu nhược, nhưng biết sống tình cảm.

Tống Minh lại biết, lý do khiến Vu Cẩn ở lại, không chỉ vì như vậy. Cho nên, khi đám tang của Tiêu lão gia đã kết thúc hoàn toàn, Vu Cẩn muốn chạy đi tìm Tiêu Linh, khiến Tống Minh nổi điên, lập tức túm cậu ta về nhà.

Suốt một năm, từ yến hội kia bắt đầu, Tống Minh chưa từng có một ngày trôi qua mà không bị anh chị em trong Tống gia, cũng như các đối tác, bạn bè cười vì trên đầu cắm hai cái sừng, anh vẫn luôn đối xử với Vu Cẩn rất tốt, vẫn bệnh Vu Cẩn mỗi khi mẹ của anh lấy cớ mắng nhiếc cậu.

Nhưng sống giữa áp lực, Vu Cẩn lại chưa có một ngày khiến anh vui vẻ, yên ổn, cậu ta không làm hết phận sự của một người vợ như cậu ta vẫn hứa. Cậu ta chưa có một ngày nào hầu hạ anh mà không đeo cái mặt như đưa đám.

Tống Minh nhớ Tiêu Linh từng nói, Vu Cẩn là một con người vừa tiện vừa bướng, cậu ta ngoại trừ khóc ra, không thể làm được một cái gì, có mắng cậu ta, cậu ta cũng im lặng chịu đựng, nhưng cậu ta không chịu thay đổi.

Mắng cậu ta không dẫn ra ngoài được. Cậu ta im lặng, ngày ngày cúi gằm mặt xuống, dùng đỉnh đầu chống đối những gì mà người khác nói.

Cho nên, dù Vu Cẩn có yêu Tiêu Linh đến mấy, Tiêu Linh cũng không cảm động. Vì cậu ta không chịu thay đổi, cho nên, Tiêu Linh không cần cậu ta.

Tiêu Linh cần một món đồ cũ hỏng, nhưng vẫn có thể sửa chữa, quét sơn bóng loáng để mang ra trưng bày, không phải một món đồ đã cũ, đã hỏng, lại không thể thay thế nội bộ, sửa chữa, chỉ thể vất ở góc nhà kho.

Tiêu Linh nói với Tống Minh, lấy Vu Cẩn, sẽ hối hận. Và sau hai năm ở với Vu Cẩn, Tống Minh đủ hối hận. Để khi Tiêu lão gia mất tròn một trăm ngày, Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn.

Chưa đợi Vu Cẩn thoát khỏi Tống Minh, tìm đến Tiêu Linh, cậu ta đã bị mẹ của Tống Minh, và mẹ của Tiêu Linh, móc nối với nhau, tìm người, đưa Vu Cẩn vào trại tâm thần, nhốt cậu ta ở đó.

Mẹ của Tống Minh biết sự dai dẳng của Vu Cẩn, đương nhiên thông cảm với mẹ của Tiêu Linh. Không thể giết cậu ta, chỉ có thể tốn một ít tiền để giam giữ cậu ta.

Đến tận lúc này, Tiêu Linh mới có thể thoát khỏi Vu Cẩn, sống hạnh phúc bên Tiêu Mạch, sống thêm vài chục năm, đến khi bố mẹ của Tiêu Linh lần lượt ra đi, hai người mới thu xếp trở về gặp bà tác giả đáng thương.

Hết thế giới 1.