18.
Sasuke đang ngồi cạnh Naruto, vẽ bản mẫu
chiếc váy cưới cho Sakura thì nghe thấy tiếng mở cửa ra vào, biết rằng người
đánh xe ngựa đã trở lại. Cậu dừng tay lại, cầm cây bút trên tay, nhìn bản phác
họa trước mắt, hơi hơi nhíu mày.
Naruto lúc này không đẽo gọt những chiếc
cúc nữa, thay vào đó là những bông hoa tuyết nhỏ xinh, nhưng nguyên liệu vẫn từ
chiếc giỏ đựng những khúc xương bị xếp một cách lộn xộn. Thấy Sasuke đã không vẽ
nữa, quay người lại, gõ gõ vào lưng cậu, rồi lại chỉ ra phía ngoài cửa, ý bảo,
người kia đã về rồi.
Sasuke bực bội bĩu môi, quay người lại
ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh một cái thật kêu, rồi hậm hực đứng dậy đi ra
ngoài. Naruto cũng chẳng có một phản ứng gì, hoặc là nhìn theo bóng lưng của cậu,
chỉ biết quay người lại, tiếp tục công việc của mình, giống như việc làm này
thay cho việc thở dài vì ai đó một chút.
Chàng trai tóc đen vừa mở cửa ra thì thấy
Sakura đang đi về phía này, vốn dĩ đang khó chịu trong người, gương mặt xinh đẹp
lập tức nhăn lại, nhưng chưa kịp chất vấn công chúa vì sao không nghe lời, tự
tiện tiến đến khu vực làm việc của mình, cô công chúa tóc hồng đã lăn ra sàn
nhà, ngất xỉu đi.
Sasuke nhanh chóng đóng cánh cửa đằng
sau lưng lại, cửa vừa đóng, năm cái đầu của năm cô hầu gái đồng loạt xuất hiện ở
phía sau cửa vào phòng khách ngó ra xem tiếng va đập vừa rồi là như thế nào, chỉ
mất năm giây để bọn họ định hình được chuyện gì đã xảy ra, và đồng loạt hét lên
một tiếng, lần này, sáu con người kể cả người đánh xe ngựa, đồng loạt chen chúc
đi vào hành lang nhỏ hẹp.
19.
Buổi tối không thể dẫn thầy thuốc đến
nơi này kiểm tra, mọi người chỉ có thể đưa công chúa tóc hồng trở về phòng của
mình. Người đánh xe ngựa xem xét độ ấm của cái trán và đôi mắt của công chúa một
chút, chỉ có thể tạm thời xác định là do độ ẩm cao cho nên dẫn đến cảm lạnh,
khi nãy có thể do hồi hộp quá mà ngất xỉu.
Sasuke cùng với người đánh xe ngựa đi ra
ngoài đóng cửa lại để những cô hầu gái có thể lau người và thay quần áo cho
công chúa. Sasuke ngồi ở phòng khách, nhận nhiệm vụ nấu bữa tối, trong khi người
đánh xe ngựa đi ra ngoài lấy thêm một ít củi trở về đốt lò sưởi ở trong phòng
công chúa đêm nay. Sáng sớm mai người đánh xe ngựa sẽ đi về phía thị trấn để
đón thầy thuốc lại chỗ này.
Đêm nay, các cô hầu gái chỉ có thể thay
phiên nhau trông chừng Sakura.
Sau khi ăn xong bữa tối, các cô gái phân
công Sanra và Ginu chịu trách nhiệm chăm sóc công chúa tóc hồng trước, những
người còn lại trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó đến khoảng một giờ sáng Bania và
Minan sẽ chuyển sang thay ca cho hai cô gái cho đến sáng hẳn. Sanra và Haunu sẽ
thay cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, đến khi người đánh xe ngựa đón thầy thuốc trở
về xem bệnh cho công chúa.
Có một điều kì lạ đã xảy ra, đó là không
một ai trong số các cô hầu gái, có ý định đưa công chúa trở về hoàng cung cả.
Người đánh xe ngựa ngồi bên cạnh ánh lửa
bập bùng, nhíu nhíu mày nhìn các cô gái đang ngồi co cụm lại với nhau chia sẻ bữa
tối.
20.
Một giờ sáng.
Ginu đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh lò sưởi
trong phòng công chúa Sakura thì bị ai đó vỗ nhẹ vào người một cái, giật mình tỉnh
lại. Cô gái mở to đôi mắt nhập nhèm, nhìn kĩ một lát mới nhìn ra là Sanra đang
đánh thức chính mình.
Trong lúc đó, Bania và Minan đã vào
trong phòng, và ngồi xuống bên cạnh giường của Sakura, xem xét tình hình hiện tại
của cô công chúa tóc hồng đã tốt lên chưa, hay chuyển biến xấu đi.
Vì Sakura vẫn đang hôn mê chưa tỉnh,
Sanra cũng không cố ý ra hiệu cho Ginu trở nên im lặng, chỉ cầm lấy tay cô bé,
kéo cô đứng dậy. Ginu cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua Sakura và hai cô hầu gái ngồi
ở bên giường một cái, đã bị Sanra kéo ra khỏi phòng.
“Bania bảo chị rằng vẫn còn nước nóng.”
Sanra vừa đi vừa thì thầm vào tai Ginu “Chị tắm trước hay em tắm trước.”
“Chị tắm trước đi.” Ginu cũng khe khẽ cất
giọng.
Hai người đi trở về phòng mình, lúc mở cửa
có nhìn thoáng qua phòng khách, người đánh xe ngựa lúc này đã trùm chăn ở một
bên của lò sưởi, dùng một cái nón rơm che khuất mặt mình để tránh bị ánh sáng
làm chói mắt, rơi vào bên trong giấc ngủ say. Hai cô gái nhẹ nhàng đi vào trong
phòng lấy quần áo, rồi lại đi ra ngoài.
Vì để không đánh thức cô hầu gái Haunu
và người đánh xe ngựa, Ginu lựa chọn ngồi yên ở bên ngoài phòng khách, cạnh lò
sưởi, chờ đợi Sanra tắm xong, sẽ đến lượt cô gái, sau đó hai người sẽ cùng đi
vào trong phòng, tránh mở cửa nhiều gần gây ra tiếng động.
Trong lúc Sanra ngâm mình ở trong phòng
tắm, Ginu lại ngồi ôm đầu gối nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô gái đột nhiên phát hiện ra, loại cây
kì lạ kia được đặt ở khắp mọi nơi trong nhà, ngoài hành lang, trong phòng ngủ của
bọn họ, trong cả phòng tắm, cả chỗ cửa ra vào, đoạn hành lang đi xuyên qua giữa
phòng may và khu chứa vải, nhưng lại không được trồng ở trong phòng khách.
Ginu gác cằm lên đầu gối, nhìn ra phía
ngoài cửa sổ, đổi mục tiêu sang nhìn cái dây được chăng giữa hai thân cây cổ thụ.
Nhìn một lúc, đôi mắt của cô gái bỗng nhiên trở nên nặng dần nặng dần, đến khi
cô cảm giác bản thân sắp tiếp tục giấc ngủ ban nãy, thì có một cái bóng vụt qua
phía bên ngoài cửa sổ.
Cô gái giật mình, nhìn kĩ lại, sau đó vội
vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa, ngó đầu ra ngoài.
Có một chàng trai tóc vàng đang xách một
cái xô không biết là đựng thứ gì, đi đến phía sau thân cây, rồi biến mất.
Cô gái nhỏ tuổi bỗng nhiên quay lại nhìn
về phía người đánh xe ngựa, nghe tiếng ngáy đều đều, cảm giác ông vẫn còn đang
ngủ say, quyết đoán leo qua cửa sổ, chạy theo chàng trai nọ.
21.
Phía sau gốc cây cổ thụ có một cánh cửa
gỗ đi ra con đường mòn dẫn vào trong rừng.
Lần trước khi các cô gái đi ra ngoài sân nhuộm vải không để ý đến, bởi vì gốc cây cổ thụ quá to, che khuất cả cánh cửa, lúc đó mọi người cũng mải mê với vẻ đẹp của khu vườn, hơn nữa ai cũng tò mò với kho chứa vải hơn, rồi lại bận rộn tìm kiếm nơi phát ra mùi lạ, cho nên không khám phá đến tận gốc cây này.
Chàng trai kia lúc mở cửa cũng không
nghĩ rằng có người phát hiện ra mình, cho nên cũng không đóng cửa lại, mà đi
xách cái xô kia đi thẳng vào bên trong rừng.
Dưới sự trợ giúp của một bụi cây phát
sáng được trồng ở gần đó, Ginu mới nhìn rõ mái tóc của chàng trai kia có một
màu vàng sậm, lại nhớ đến miêu tả của Hinata lúc trước, cô gái mím chặt môi, để
sự tò mò xâm chiếm trí óc, quyết định đi theo.
22.
Naruto bình tĩnh xách một cái xô đựng đầy
những mảnh vụn đi về phía trước, cũng không để ý có người đi theo phía sau
mình. Anh rảo bước chân đi qua con đường mòn, đi qua khu vực có những cây cổ thụ
có tán lá rậm rạp che khuất cả bầu trời, đến một khu vực với những tán cây thưa
hơn, có thể nhìn thấy ánh trăng lấp ló qua những đám mây đen lượn lờ, anh mới rẽ
vào một bụi cây, đi sâu thêm một chút nữa, đến gần một con suối rộng.
Chàng trai nhìn hoàn cảnh xung quanh một
lúc, sau đó đổ toàn bộ những thứ ở trong xô xuống dòng nước đang chảy siết, sau
đó, ném cái xô sang một bên, ngồi xuống, ngẩng mặt nhìn lên trời.
Trong đêm tối, mọi thứ hoàn toàn yên
tĩnh, chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách.
Ginu núp sau một thân cây, nhìn về phía
bóng lưng của chàng trai nọ, âm thầm nghĩ xem có nên đi lên bắt chuyện hay
không.
Người đánh xe ngựa từng nói rằng căn nhà
của gia tộc Uchiha chỉ còn lại mình Sasuke và ông ở đó, không có người thứ ba,
cho nên ông nói mọi thứ Hinata tiểu thư kể đều là ảo giác. Nhưng mà, chàng trai
tóc vàng trong lời nói của Hinata, lúc này lại đang ngồi bên một dòng suối,
ngay trước mắt của cô gái.
Ginu khẽ thò tay nhéo đùi của mình một
cái thật mạnh.
Cô gái không hề ngủ mơ trong lúc chờ
Sanra tắm rửa. Mà hoàn toàn tỉnh táo lén đi theo chàng trai tóc vàng bí ẩn.
Chần chừ một lát, ngay khi cô gái quyết
định quay người lại đi trở về nhà và kể cho những người còn lại nghe chuyện
này, thì một hòn đá từ phía sau bay tới, đập mạnh vào cổ họng của cô gái, khiến
cô gái vì đau đớn mà ngã quỵ xuống đất.
Hốc mắt của cô gái ngập nước, quay đầu lại
nhìn, chàng trai tóc vàng kia không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đi về phía
này. Vì ngược sáng, cộng với nước mắt làm nhòe tầm nhìn, cô gái chỉ có thể nhìn
thấy một cái bóng đen cao lớn, và đôi mắt đỏ đậm như bị nhuốm máu.
Ginu vội vàng bò lùi lại về phía sau,
cho đến khi lưng của cô đụng tới một thân cây cổ thụ thì chỉ có thể dừng lại,
run rẩy nhìn chàng trai kia đến gần, bên tai còn nghe rõ tiếng của chàng trai lẩm
bẩm, giọng nói lạnh lẽo, không hề có một tia cảm xúc.
“Không thể giết lúc này, sẽ không có
máu.”
23.
“A A A A A….”
Gần sáng, mọi người đang thiu thiu ngủ,
bỗng nhiên ai đó hét lên một tiếng thất thanh, khiến tất cả cùng choàng tỉnh dậy,
lập tức lao ngay về phía âm thanh phát ra.
Trong phòng khách, Sanra đang xin lỗi
người đánh xe ngựa vì đã làm phiền mọi người.
Tối qua vì quá mệt mỏi, và khá lạnh, cô
gái quyết định ngâm nước nóng một lúc rồi mới tắm, kết quả ngủ quên, đến gần
sáng mới giật mình tỉnh lại trong bồn nước lạnh ngắt. Vì vẫn còn mơ màng, lúc
ra ngoài phòng khách lại theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, trông nhầm thế
nào, lại hét rầm lên.
Cửa sổ mở toang, sương đêm bay vào tràn
ngập căn phòng khiến ai đó đều lạnh run mặc dù lò sưởi lúc nào cũng cháy bừng bừng.
Người đánh xe ngựa khẽ nhíu mày, nhìn ra
phía ngoài cửa sổ, sau đó quay lại nhìn về phía các cô gái đang đứng tụm lại với
nhau chỗ cửa phòng đi ra hành lang.
Lúc này, Sasuke cũng đi ra ngoài, giọng
nói trầm trầm, lên tiếng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Các cô gái lúc này đương nhiên sợ đến mức
không dám ngẩng đầu lên, líu ríu đứng gọn sang một bên cửa để Sasuke đi vào
trong phòng. Người đánh xe ngựa lại dùng thái độ nghiêm trọng nói với chàng
trai tóc đen.
“Có ai đó đã mở cửa sổ, đi ra ngoài vườn.”
Lúc này, Sanra giật mình kêu lên.
“Ginu đâu rồi?”
Bốn cô gái luống cuống nhìn nhau, lại
nhìn về phía Haunu. Bania và Minan từ phòng công chúa Sakura đi ra ngoài, không
nhìn thấy cô hầu gái nhỏ tuổi nhất, lúc này, nếu Sanra đã hỏi, chỉ có thể nhìn
về phía cô gái ngủ một mình trong phòng.
“Con bé không ở trong phòng ngủ.” Haunu
vội vàng co người lại, lắc đầu, giọng nói rầm rì.
“Ginu đã đi ra ngoài bằng đường cửa sổ.”
Người đánh xe ngựa nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài, chưa đầy một lúc đã quay trở về,
giơ một bộ quần áo ném vào bên trong phòng. “Đây có phải đồ của cô ấy không?”
Những cô hầu gái lấm lét nhìn nhau một
cái, không đợi một trong hai người đàn ông lên tiếng, đã vội vàng gật đầu.
Sasuke lúc này dùng đôi mắt nghi ngờ
nhìn về phía các cô gái, các cô hầu gái vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn một
chút, đứng tụm lại với nhau, lui về phía sau. Chàng trai tóc đen lại dời ánh mắt
sang nhìn về phía người đánh xe ngựa, chờ câu trả lời của ông.
Người đánh xe ngựa lớn giọng nói.
“Cái này tôi cũng không biết, chỉ có thể
hỏi các cô ấy. Tôi bị cô ấy tiếng hét của cô ấy đánh thức.” Vừa nói, ông vừa chỉ
về phía Sanra.
Sasuke lại dời tầm mắt nhìn về phía cô hầu
gái Sanra, nhưng cô gái lúc này vẫn đang bị tiếng nói của người đánh xe ngựa
làm cho hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé khẽ run rẩy, gần như không thể đứng vững.
“Sanra tiểu thư.”
“Tôi… tôi không biết gì hết.” Sanra lập
tức khóc lên, vội vàng, luống cuống giải thích “Sasuke đại nhân, tôi không biết
gì hết. Ginu bảo tôi tắm trước, con bé bảo sẽ ngồi ở phòng khách đợi. Nhưng sau
đó tôi ngủ quên, lúc tỉnh dậy đi ra ngoài định gọi con bé thì thấy cửa sổ mở
toang. Tôi thật sự không biết gì hết.”
Sasuke thờ dài một cái. Lúc này, người
đánh xe ngựa lại lên tiếng, giọng nói cũng trở về bình thường, không còn lớn giọng
như lúc nãy.
“Phía sau tòa nhà này là một rừng cây, nếu
cô ấy chạy ra đó, chỉ có thể tự chạy về, binh lính của hoàng gia không thể đi
vào nơi này, đó là quy định.”
“Trở về làm việc của mình đi.”
Sasuke đột ngột lên tiếng, chàng trai
tóc đen đóng kín cửa sổ lại, sau đó đi thẳng về phòng của mình, bởi vì bị tiếng
hét quấy nhiễu giấc ngủ khiến tính tình không được tốt, vì chuyện này sắc mặt
càng trở nên âm trầm. Những cô hầu gái thấy thế cũng không dám nói thêm cái gì,
chỉ dám liếc nhau một chút, rồi trở về phòng của mình.
Người đánh xe ngựa nhìn tận mắt cửa
phòng ngủ của các cô hầu gái đóng lại, mới nằm xuống, đắp chăn, tiếp tục giấc
ngủ khi nãy.
24.
Sakura đến giữa trưa mới tỉnh dậy, sau
cơn mưa ngày hôm qua, bầu trời hôm nay nắng to, khiến cho bầu không khí ngoài
khu vườn trồng cây dùng để làm màu nhuộm vải trở nên khô khắn và ấm áp hơn nhiều.
Một phần cũng do, những cây được trồng ngoài đó chỉ cao đến ngang thân người, cả
một khoảng không không bị tán cây rậm rạp che mất, trở nên phá lệ hấp dẫn với
những cô gái nhỏ sau một ngày u ám.
Công chúa tóc hồng tỉnh dậy được một
lúc, người đánh xe ngựa mới đón thầy thuốc từ ngoài thị trấn trở về. Thầy thuốc
kiểm tra cẩn thận, mới nói rằng công chúa chỉ bị chóng mặt nhẹ do cảm lạnh. Căn
nhà này quá mức âm u, chỉ sợ sẽ khiến cho bệnh của công chúa nặng thêm, cần thiết
phải trở về hoàng cung tĩnh dưỡng.
Vì quân đội của hoàng cung vừa mới phân
chia một bộ phận đưa Hinata trở về, đợi đến khi họ trở lại đây canh giữ thì bộ
phận quân đội còn lại mới có thể đưa công chúa quay lại hoàng cung. Trong thời
gian đó, Sakura cũng chỉ đành phải ở lại nơi này tĩnh dưỡng. Sasuke tạm thời đặc
cách cho công chúa nhỏ đi ra ngoài khu vườn nhuộm vải tắm nắng, đồng thời xắp xếp
một cái giường đặt ở ngoài phòng khách cho công chúa nghỉ tạm.
Dù sao căn nhà không có quá nhiều cửa sổ,
phòng công chúa lại ở chỗ sâu nhất trong hành lang, ánh sáng mặt trời không thể
xuyên vào được. Ít nhất thì ở ngoài phòng khách, nếu mở toang cả cửa sổ và cửa
ra vào, ánh nắng cũng có thể xua tan đi phần nào bầu không khí lạnh lẽo, dù chỉ
rất ít.
Thầy thuốc chỉ khám chưa được một lúc, lại
vội vàng trở về thị trấn để khám bệnh cho những người khác, người đánh xe ngựa
cũng đành phải đánh xe đưa thầy thuốc trở về ngay, căn nhà cũng chỉ còn lại
mình Sasuke và năm cô gái, tất cả đều đi ra ngoài khu vườn trồng cây tạo màu
nhuộm vải đón nắng.
Sasuke tranh thủ ôm ra một con ma nơ
canh được đắp bằng đất sét để giữa vườn cho khô khắn. Lại ra khu vực để thùng
nhuộm vải xách ra một cái xô đựng vôi trắng, quét một lớp lên trên thân thể con
ma nơ canh.
Trong lúc chờ lớp vôi khô hẳn, chàng
trai tóc đen tranh thủ pha thuốc màu, chuẩn bị trang điểm cho con ma nơ canh mới
làm, vừa pha vừa mỉm cười nhìn về phía năm cô gái đang đồng loạt ngồi ở trên bậc
thang trước cửa nhà, núp dưới bóng của mái hiên, một tay đặt lên đầu gối, một
tay chống cằm nhìn về phía anh ngẩn người.
Dưới ánh sáng gay gắt của mặt trời, các
cô gái nhìn về bóng dáng của Sasuke đều cảm thấy có chút tối, nhưng nụ cười ngược
sáng của chàng trai tóc đen phá lệ mê người, khiến các cô gái đồng loạt thở dài
một chút.
Sasuke lắc đầu, quay người chăm chú vẽ
gương mặt của ma nơ canh.
Hết chương 4.