Tuesday, October 10, 2017

Bí Mật Của Chàng Thợ May - Chương 2

8.

Trong phòng khách có một cái lò sưởi, cũng là nơi duy nhất dùng để nấu nướng. Người đánh xe ngựa đỡ các cô gái vào trong nhà, sau đó đóng chặt cửa sổ, mới dỡ đồ ăn và hai chiếc nồi nhỏ ra, đặt vào trong lò sưởi. Đốt củi.

Bữa tối có món canh củ quả hầm với xương, và một vài miếng thịt đã được ướp sẵn, chỉ cần cho vào trong lò nướng lên là xong.

Những cô gái còn bị cơn giận của Sasuke làm cho ủy khuất, im lặng ngồi tụm lại một góc gần lò sưởi, nhìn ánh lửa bập bùng, đôi lúc lại không rủ mà đồng loạt đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quyến luyến khung cảnh đẹp như trong câu chuyện cổ tích ấy, rồi lại quay lại gác cằm lên đầu gối.

Hinata thì có chút khác lạ, ngồi trong chốc lát, cô lại chạy ra ngoài hành lang, nhìn về phía cánh cửa phòng may, rồi lại liếc nhìn về phía cửa phòng của Sasuke. Từ lúc chàng trai tóc đen trở về, cả hai cánh cửa đều đóng kín.

Mùi thơm từ nồi canh vừa lan tỏa ra khắp căn phòng, các cô gái lập tức đồng loạt nuốt nước miếng. Chuyến đi dài xuyên qua rừng rậm đã rút gần như toàn bộ sức lực của họ, chỉ là vừa nãy mải mê với những thứ mới lạ, khiến họ tạm thời bỏ qua cơn đói khát, sau đó lại bị sự sợ hãi trước cơn giận của Sasuke xâm chiếm chí não, còn hiện tại, bị mùi hương của thức ăn chi phối dạ dày, ai cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Chúng ta có cần gọi Sasuke đại nhân không?”

Cô hầu gái Ginu ngập ngừng lên tiếng, người được hỏi lại không phải là công chúa, mà là người đánh xe ngựa.

“Cả người thợ phụ nữa?” Hinata đang đứng ngó đầu ra ngoài hành lang, đột ngột quay đầu lại lên tiếng, ngay lập tức, mọi người trong phòng đồng loạt chuyển hướng ánh mắt về phía cô gái tóc đen, ý hỏi, đã có chuyện gì xảy ra mà họ không biết.

Cô gái tóc đen nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp giải thích.

“Khi nãy mọi người còn chơi ở ngoài vườn, tôi có thấy một chàng trai tóc vàng đứng ở hành lang nhìn mọi người. Tôi có hỏi, thì cậu ấy có nói, cậu ấy ở đây. Nhưng lúc chú đánh xe và Sasuke đại nhân trở về, cậu ấy đã chạy về phòng may rồi.”

Vừa nói xong, các cô gái trong đó có cả công chúa Sakura, vội vàng chạy ra phía hành lang, nhìn về phía cánh cửa gỗ phòng may lúc này đang bị đóng chặt, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía người đánh xe ngựa, như chờ mong một câu nói thay lời giải thích.

Bọn họ chỉ nghe nói rằng, Sasuke ở nơi này một mình, thủ hộ vùng đất của gia tộc Uchiha. Người đánh xe ngựa cũng là người duy nhất được Sasuke cho phép ra vào vùng đất này suốt những năm qua. Kể cả công chúa Sakura, trước khi đến nơi này, cũng chỉ nghe vua cha nhắc nhở nghe theo toàn bộ sự xắp xếp của Sasuke, không được làm phiền chàng trai tóc đen, nhưng lại không nghe nói rằng, ở nơi này còn có những người khác, và phải làm sao nếu như chạm mặt họ.

9.

Trong phòng Sasuke.

Nếu tính theo diện tích, phòng của Sasuke khá rộng, phòng của chàng trai tóc đen và phòng để may đều rộng gấp đôi những căn phòng khác, và đều được ngăn làm hai bằng những bức tường, và một cánh cửa ra vào.

Chàng trai tóc đen đi vào phòng, khóa trái, nhìn thấy cánh cửa thông vào phòng trong hơi hé mở, khẽ nhíu mày, cởi bỏ áo choàng, chậm rãi đi vào.

“Naruto.”

Căn phòng không có cửa sổ, trong không gian tù túng chỉ có vài loại cây hoa làm nhiệm vụ chiếu sáng, góc căn phòng có một cái nệm dày 30cm, có một chàng trai tóc vàng đang ngồi ngay ngắn trên đó, mắt nhìn vào phía mũi chân đặt trên nền nhà.

Nghe thấy Sasuke gọi, anh ngẩng đầu lên nhìn, vẫn đôi mắt có chút vô hồn, gương mặt không có lấy một tia cảm xúc.

Sasuke khẽ nở nụ cười, đi lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt Naruto, đưa bàn tay lên vuốt ve gò má của anh.

“Naruto, hôm nay Itachi truyền tin đến. Kisame sắp đẻ rồi.” Vừa nói, Sasuke vừa đưa tay trượt xuống vạt áo, một đường thẳng đến giữa hai chân của chàng trai tóc vàng “Thật tiếc là chúng ta không thể đến thăm bọn họ.”

Naruto vẫn không nói, ánh mắt lại chuyển dần từ phía mũi chân, im lặng nhìn theo cánh tay nghịch ngợm của Sasuke. Thấy cánh tay thon dài kia chuẩn bị kéo khóa quần của mình xuống, lập tức vươn tay ra ngăn cản.

“Những người ngoài kia.”

“Bọn họ thật ồn ào đúng không.” Sasuke mỉm cười, gạt bàn tay lạnh lẽo của anh ra, kéo khóa quần, móc cái đó của chàng trai tóc vàng ra, cầm trong long bàn tay, vừa liếm, vừa chậm rãi trả lời anh “Nhưng rồi tiếng ồn sẽ dần biến mất. Chỉ vài ngày mà thôi.”

Sau câu nói của Sasuke, căn phòng lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nước bọt nhóp nhép phát ra từ hành động mà cậu trai tóc đen đang làm. Naruto cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống cái đầu đen nhánh đang nhấp nhô giữa hai chân mình, bàn tay lạnh lẽo đặt lên đầu cậu, không dùng sức, chỉ là đặt bàn tay lên mà thôi, không giống như đang cổ vũ cho cậu làm thêm hăng hái, mà giống như là một lời an ủi.

“…”

“Naruto… Naruto…”

Một lúc lâu sau, Sasuke đột ngột buông cái vật đã bị cậu làm cho cương cứng, lập tức ngồi lên trên người Naruto, dùng đũng quần ma sát cậu nhỏ của anh, hơi thở trở nên dồn dập, giọng nói thì thào, kèm theo một chút nức nở. “Naruto, làm em mang thai, em muốn có một đứa nhỏ cho riêng mình.”

“…”

Gương mặt của Naruto vẫn giữ mãi vẻ bình thản, kể cả đôi mắt cũng không có một chút biểu cảm gì. Đôi tay lạnh lẽo lại chậm chạp đưa lên, vuốt ve mái tóc đen có chút dài của người yêu, an ủi thân thể đang run rẩy, ngăn đi những giọt nước mắt của người nọ.

“Sasuke, chúng ta không thể rời khỏi nơi này.”

“Chúng ta sẽ bảo anh Itachi đến đón đứa nhỏ. Naruto, anh Itachi sẽ đến đón nó đi.”

Cậu đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên làn da trắng sứ, đôi mắt ướt át ánh lên ánh sáng kì ảo của những bông hoa được đặt trong phòng, vừa yếu ớt, lại có một loại cố chấp điên cuồng.

Sasuke ôm chặt lấy cổ của Naruto, gục đầu vào vai anh, cơ thể vì khóc mà trở nên run rẩy. Nhưng chàng trai tóc vàng lại không có biểu hiện khổ sở hay đau lòng, hay bất kì một loại sắc thái nào đó khác, anh đưa tay lên ôm lấy người yêu, cậu nhỏ cương cứng bị kẹt ở nơi bụng của hai người tiếp xúc, anh cũng không để ý.

“Sasuke…”

“Naruto, đồng ý với em đi.”

“Được. Khi nào nơi này trở nên yên tĩnh lại, chúng ta sẽ cùng sinh đứa nhỏ.”

10.

Nửa đêm yên tĩnh, chỉ có ánh lửa bập bùng phản chiếu bóng của người đánh xe ngựa, xuyên qua cái cửa thông giữa phòng khách và hành lang dẫn đến các phòng ngủ, in lên trên cánh cửa phòng của các cô hầu gái.

Sasuke đi ra khỏi phòng, tiện tay khóa cửa phòng lại, đưa mắt nhìn sang phía tay trái, bên đó có hai chậu cây bị gãy xuống, khiến cho khu vực cửa phòng của công chúa Sakura và Hinata có vẻ hơi tối.

Chàng trai tóc đen bước vài bước về phía đó, nhưng rồi chợt dừng lại, quay người đi ra bên ngoài phòng khách.

“Trời mưa rồi.”

Người đánh xe ngựa đang ngồi gọt nhọn đầu của một thân gỗ thẳng to bằng nắm tay, và dài hơn một mét. Thấy cậu đi ra, khẽ lên tiếng.

“Xe ngựa đã cất kỹ chưa?” Sasuke chậm rãi đi lại gần lò sưởi, ngồi xuống đối diện người đánh xe ngựa, tự lấy cho mình một bát canh từ trong cái nồi canh vẫn luôn được ninh ở trong lò.

“Đã cất kỹ rồi.”

Căn phòng lại trở nên yên lặng.

Mất một lúc sau, khi mà cái thân gỗ đã được gọt nhọn gần như hoàn hảo, âm thanh của người đánh xe ngựa lại đột ngột vang lên trong không gian lạnh lẽo.

“Bao giờ bắt đầu nhuộm vải?”

“Tối mai, nhưng cần phải chuẩn bị ma nơ canh để treo mô hình váy.”

Sasuke cầm bát canh trong tay, nhìn ra phía cửa ra hành lang, một lúc sau, cậu đứng dậy, đặt bát canh xuống bên cạnh, đột ngột đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, nói với người đánh xe ngựa.

“Chú ra ngoài giúp tôi lấy vài thứ để nhuộm vải đi. Để sáng mai thì không kịp mất.”
Người đánh xe ngựa im lặng không nói, chỉ chống thân gỗ kia xuống sàn nhà, lấy lực đứng lên.

11.

Hai người mặc áo mưa, lần lượt đi ra khỏi cửa nhà, không biết rằng cánh cửa phòng công chúa đột nhiên mở ra một khe hở nhỏ, một bóng người yên lặng chui ra khỏi phòng, men theo hành lang, đi tới góc khuất, núp ở đó, đưa mắt nhìn xuyên qua ánh sáng hắt từ phòng khách, nhìn về cánh cửa phòng may vẫn luôn đóng kín.

Từ lúc tối, khi nhắc đến chàng trai tóc đen, Hinata đã bị người đánh xe ngựa nhắc nhở một chút, dặn cô gái không được nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng con người, chỉ biết một chút, lại muốn biết nhiều hơn. Huống chi, Hinata lại bị chàng trai kia thu hút một cách triệt để. Bí ẩn của gia tộc Uchiha vẫn luôn là một ẩn số từ khi gia tộc vẫn còn tồn tại, hiện giờ, gia tộc biến mất, nhưng biểu hiện của Sasuke lại vẫn khiến cho người ta muốn tìm hiểu.

Thấy trên tường của hành lang không có bóng người, Hinata chậm rãi dò xét đi ra, đảm bảo rằng phòng khách không có một ai, cô gái mới chậm chạp đi đến cánh cửa phòng may.

Có một chuyện khá kì lạ đã xảy ra khi cô gái tóc đen vặn nắm cửa. Sasuke luôn cấm bọn họ đến gần phòng may, bởi vì nơi đó cất dấu bí kíp gia truyền của gia tộc, người đánh xe ngựa cũng nói với cô gái, rằng nơi đó luôn bị khóa kĩ. Nhưng khi cô gái vặn nắm đấm cửa, cánh cửa lại nhè nhẹ mở ra.

Nơi này không khóa.

Hinata âm thầm vui mừng.

Một tiếng động lạ phía sau lưng khiến cô gái giật mình quay người lại. Cánh cửa phòng của những cô hầu gái bị ai đó từ phía trong mở ra, Hinata vội vàng khép cánh cửa phòng may lại, khóa trái, nhắm chặt mắt và cố gắng bình ổn lại hơi thở của chính mình.

Một lúc sau, cô gái mới có đủ can đảm mở mắt ra, và xem xét hoàn cảnh xung quanh căn phòng.

Phòng may được trang trí khá đơn giản, một cái bàn cạnh cửa sổ dùng để vẽ và cắt vải, một cái giá giống như giá sách đựng những thứ nhỏ xinh để trang trí bộ đồ, mỗi một thứ đều được đựng trong những chiếc cốc tre nho nhỏ, những sợi dây leo với những bông hoa phát sáng chiếu rọi cả căn phòng.

Ở một góc, để một cái bệ hình khối chữ nhật bị cắm một cây thép chọc thẳng lên, giống như là để cố định ma nơ canh treo những bộ quần áo.

Và có một cái cửa sổ, nhìn thẳng ra khu vườn trồng đầy những cây được trồng để dùng cho quá trình nhuộm vải. Ở phía xa ngoài đó, có ánh đuốc bập bùng, có lẽ là của Sasuke và người đánh xe ngựa.

12.

“Cô làm gì ở đây?”

Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên ở phía sau khiến Hinata giật mình quay lại, vẫn mái tóc vàng và gương mặt tái nhợt, lần này lại khiến cô gái cảm giác như trái tim bị ai đó bóp chặt, không thể thở nổi, cả khổ họng cũng trở nên khô khốc, đau nhói.

Một lúc lâu sau, cô gái mới hoàn hồn lại được. Chàng trai đứng ngược sáng, khiến tầm mắt của cô hơi tối một chút. Hinata vội vàng lách người ra khỏi khoảng không giữa chàng trai và bệ cửa sổ, cúi gằm mặt xuống đất.

“Tôi… tôi thấy buổi tối anh không ăn. Khi nãy… khi nãy Sasuke đại nhân có ra ngoài ăn, mà anh cũng không xuất hiện, nên muốn vào hỏi một chút.”

“Tôi nghĩ, Sasuke có nói, nơi này không được phép vào.” Giọng nói của chàng trai tóc vàng vẫn lạnh lẽo và khô khốc, nhưng lúc này lại không nhuốm một cảm giác áp bách như vừa nãy.

“Xin… xin lỗi…”

Hinata cảm thấy bản thân trở nên luống cuống, lắp bắp mất một lúc, không hiểu nghĩ thế nào, cô gái đột nhiên ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào gương mặt của chàng trai tóc vàng

“Tôi gõ cửa không thấy ai trả lời, lúc vặn nắm đấm cửa thì thấy mở ra, có chút tò mò, cho nên…”

Naruto không nói nữa, xoay người đi về phía cánh cửa còn lại trong phòng, Hinata lập tức đi theo, nhưng chỉ vừa đến cửa, cô gái lập tức dừng bước chân, đầu óc quay cuồng, gần như muốn ngất ngay tại chỗ này, nhưng lại không thể nào ngã xuống được.

Naruto đang định đóng cửa phòng, thấy cô gái đứng im tại đó, gương mặt hoảng sợ, cứng đờ, mới đưa tay khẽ đẩy cô một cái.

Cô gái vội vàng thở mạnh, nhìn về phía chàng trai, giọng nói lắp bắp, mất một lúc cổ họng mới có thể phát ra âm thanh, lại còn có chút nghẹn.

“Naruto, đó là…”

“Ma nơ canh.” Chàng trai tóc vàng tốt bụng điền nốt phần sau của câu nói cho cô gái.

“Thật sự….”

“Giống người thật.” Tốt bụng lần hai.

“Anh ở nơi này để làm ma nơ canh treo váy cưới cho công chúa sao?” Lúc này giọng nói của Hinata đã có vẻ thuận lợi hơn một chút.

“Đúng vậy.”

Chàng trai tóc vàng vừa nói xong, tiếng của Sasuke và người đánh ngựa đồng loạt vang lên ở phía cửa ra vào của ngôi nhà.

Cô gái tóc đen bối rối một chút, vội vàng chào chàng trai tóc vàng, lao nhanh ra cửa dẫn đến hành lang, nhưng lần này, nắm đấm cửa lại không ngoan ngoãn mở ra như khi nãy, càng khiến cô gái trở nên hoảng loạn.

Lúc này, giọng nói của Naruto lại chậm chạp vang lên bên tai.

“Bây giờ ra đó, sẽ rất khó giải thích vì sao cô lại đi từ trong này ra.”

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Giọng nói của Hinata đã trở nên có chút nức nở, cô gái gần như sắp khóc đến nơi.

“Hay là, trốn ở trong phòng để ma nơ canh đi.”

Hết chương 2.

3 comments:

  1. Truyện hay lắm chị ơi, em mong chap mới nhiều nhiều nhé

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn em ^_^ Chị sẽ cố gắng hoàn thành nó vào ngày 23/10, nên đừng lo nhé ^_^

      Delete