13.
Sáng ngày thứ nhất.
Hôm trước mệt mỏi vì phải đi một chặng
đường xa, dẫn đến những cô gái đều đi ngủ từ rất sớm, đặc biệt là Sakura, cho
nên hôm sau cô gái tóc hồng dậy đặc biệt sớm.
Khi trời tờ mờ sáng, nghe tiếng động lạ,
giống như tiếng chày gỗ đập mạnh vào thứ gì đó vang lên ở khu vườn dùng để nhuộm
vải ở phía bên kia bức tường phòng, Sakura đã bị đánh thức.
Cô gái nhìn quanh căn phòng, không có
bóng dáng của cô bạn thân đâu cả, kể cả chiếc vali đựng đồ của cô bạn cũng biến
mất không thấy đâu, cảm thấy có chút kì lạ.
Sakura đi ra phòng khách, nhìn sắc trời ở
bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, cánh cửa phòng của những cô hầu gái vẫn còn đang
đóng kín, người đánh xe ngựa cũng không biết đi đâu vậy, chỉ có chàng trai tóc
đen đang cầm một thân gỗ to đập cái gì đó ở phía bên ngoài cửa sổ.
Bị sự tò mò thúc giục, cô gái theo bản
năng nhìn về phía cánh cửa kho chứa vải, nhưng rồi lại cảm thấy ảo não, vì cánh
cửa vẫn bị đóng kín bưng.
Cô gái tóc hồng lên tiếng, cùng lúc đó
tiến bước đến bên cạnh cửa sổ, từ bên trong nhìn ngắm vẻ mờ ảo của những loại
cây kì lạ ẩn trong sương sớm.
Ngày hôm qua bọn họ đến ngôi nhà cũng đã
có chút muộn, không biết được nơi này cũng như trong rừng cây, ánh sáng không lọt
được vào quá nhiều bởi vì những tán cây cổ thụ rậm rạp. Cô gái cũng không biết
được bây giờ là lúc nào, cũng không biết còn sớm hay bầu trời ở phía trên tán
cây đã sáng bừng, chỉ thấy những đám sương bay mập mờ, nhưng không quá dày đặc.
“Sasuke đại nhân, ngài đang làm gì vậy?”
Cô gái tò mò nhìn ra bên ngoài khu vườn “Ngài đang đập vải?” Cô gái tóc vàng ngạc
nhiên.
“Công chúa dậy thật sớm?”
Sasuke dừng công việc của mình lại, chống
cây gậy xuống đống vải đỏ lùng bùng ướt nhẹp, gương mặt nở một nụ cười nhẹ,
nhìn về phía bên trong cửa sổ.
“Thần đang giặt đống vải vừa nhuộm, lát
nữa sẽ đem đi phơi khô, buổi tối người đánh xe ngựa đưa tiểu thư Hinata trở về
cung điện, khi quay về sẽ làm ma nơ canh treo chiếc váy cưới của công chúa, cho
nên đống vải này nhất định phải được phơi khô trước khi ông ấy trở về.”
“Hinata trở về cung điện sao?” Công chúa
Sakura khẽ thốt lên ngạc nhiên “Hôm qua bạn ấy không nói gì với tôi cả.”
“Xin lỗi công chúa vì thần đã tự quyết định
đưa tiểu thư Hinata trở về.”
Sasuke đặt cây gậy sang một bên, túm đống
vải đỏ ném vào trong một thùng thuốc nhuộm gần đó, lại đến gần cái giếng được
xây sát mép cửa ra vào của kho chứa vải, xách từ xô nước đổ vào thùng to.
“Hôm qua tiểu thư Hinata đã lén lút đi cậy
cửa phòng may của thần, may mà thần về kịp, vì cô ấy không tuân thủ quy định
nơi này, nên thần đã nhờ người đánh xe ngựa đưa cô ấy trở về.
Sakura không biết nói gì. Từ nhỏ đến lớn
cô gái luôn sống trong một gia đình hạnh phúc, vua cha và mẫu hậu của cô luôn dạy
cô trở thành một cô công chúa có nề nếp, cho nên không biết phản bác bằng cách
nào, cũng hiểu rằng bản thân không tuân thủ quy định đã là một lỗi sai, cũng
không thể cậy mình là công chúa mà lên giọng với người ta cho được.
Khi Sasuke vớt đống vải vẫn còn sũng nước
từ trong thùng gỗ ra, treo lên một sợi dây leo được chăng giữa hai thân cây cổ
thụ, chuẩn bị vắt nước, cô gái định nhảy ra ngoài muốn giúp đỡ, lại cảm thấy bản
thân có chút tùy tiện, liền lên tiếng hỏi trước.
“Sasuke đại nhân, ngài cần tôi giúp
sao?”
Sasuke khẽ cười “Công chúa cũng có thể
làm những việc này sao?”
“Đương nhiên.” Sakura cười thích thú,
nghĩ rằng nụ cười của chàng trai tóc đen là đồng ý, leo qua bệ cửa sổ, nhảy ra
ngoài sân. “Ở cung điện, mẫu hậu thường dạy chúng tôi phải biết cách may vá,
cũng phải biết giặt giũ.”
“Công chúa thật giòi. Nhưng thần mong
công chúa hãy trở về phòng khách. Hoặc, đứng im ở nơi đó, cho đến khi thần xong
việc.”
Lại là giọng nói lạnh lẽo khiến Sakura nổi
hết cả da gà. Cô công chúa nhỏ lựa chọn đứng im tại vị trí vừa nhảy xuống, đưa
mắt nhìn bốn xung quanh khu vườn. Những đám sương mù chập chờn bay qua bay lại,
mang theo cảm giác lạnh lẽo, nhưng cũng không che giấu đi được một mùi tanh tưởi
luẩn quẩn trong không khí.
“Sasuke đại nhân.” Sakura nhìn về phía
chàng trai tóc đen, giọng nói có chút lo lắng.
Sasuke vẫn không dừng công việc đang
làm, giọng nói lúc này lại trở nên lạnh hơn một chút.
“Công chúa, có việc gì sao?”
“Ngài có ngửi thấy mùi gì không?” Sakura
nhăn mặt.
“Mùi tanh đúng không?” Sasuke thản nhiên
đáp lại “Đó là mùi thuốc nhuộm vải thưa công chúa, gia tộc của thần từ trước đến
nay chỉ dùng một loại cây để nhuộm màu cho chiếc váy cưới, mùi của chúng có
chút khó chịu, nhưng lại được màu mà chúng tôi ưng ý nhất.”
Chàng trai tóc đen giũ giũ tấm vải đỏ để
những nếp nhăn trong quá trình vắt nước biến mất, quay người lại, nở một nụ cười
mà theo Sakura đó là có chút kì lạ, cũng có chút đáng sợ, đi đến giếng nước,
múc từng xô nước dội đi phần màu còn sót lại trên nền gạch, từng dòng nước đỏ
lòm ồ ạt xô nhau lăn đi ra góc sân, thấm vào trong nền đất dưới thân của những
cây hoa phát sáng.
“Công chúa an tâm, thần sẽ không để công
chúa mặc một chiếc váy cưới có mùi khó chịu.”
Sakura khẽ thở hắt ra, cơ thể của cô gái
bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo một cách kì lạ, nhưng cũng không biết phải nói gì
lúc này, thấy chàng trai tóc đen đã làm xong nhiệm vụ của mình, liền quay người
đi về phía cánh cửa đi vào trong kho vải, miệng khẽ nói.
“Thế thì tốt rồi…”
Chưa nói xong, lời của cô công chúa nhỏ
đã bị cắt đứt.
“Công chúa điện hạ…” Sasuke đột nhiên
lên tiếng
“A…”
Sakura giật mình quay người lại, đối diện
với ánh mắt của cô gái lúc này không phải nụ cười có phần lạnh lẽo như lúc nãy,
mà là một nụ cười có chút tinh quái. Cô gái còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Sasuke
đã tốt bụng giải thích vì sao chàng trai đã gọi cô quay lại.
“Quy định vẫn là quy định. Thần không thể
mời công chúa đi vào nhà bằng cách đi qua kho chứa vải. Mong công chúa thông cảm,
mời người đi ra bằng đường nào, cũng trở về bằng đường đó.”
Sakura bĩu môi phụng phịu, đành phải leo
qua cửa sổ trở về phòng khách, đang định quay lại xem Sasuke sẽ đi vào bằng kho
chứa vải, đột nhiên bị gương mặt phóng đại của chàng trai khiến cho cô gái khẽ
giật mình.
Chàng trai tóc đen nhếch khóe môi, cười
nhẹ.
“Phiền công chúa tránh ra để thần đi
vào. Mọi thứ đều là bí mật, cho nên thần cũng sẽ không thể tiết lộ bất kì một
thứ gì cho công chúa biết được.”
Sakura vẫn còn đang ngẩn người vì nụ cười
đẹp đẽ kia, cánh cửa phòng của các cô hầu gái đột nhiên mở ra khiến cô cái giật
mình lấy lại tinh thần, vội vàng đứng sang một bên để chàng trai tóc đen đi vào
trong phòng.
Sasuke vào phòng, nhắc nhở các cô gái tự
mình chuẩn bị thực vật cho bữa trưa, cũng nói rằng bản thân cần phải vào phòng
may để chuẩn bị một số thứ, hi vọng không ai tiếp tục làm sai quy định của nơi
này, đe dọa rằng, nếu phạm lỗi, sẽ lập tức bị đưa trở về, và phải chịu sự trừng
phạt của đức vua. Bữa trưa cũng không cần gọi mình đi ra ăn, lúc nào xong việc,
chàng trai sẽ tự ra ngoài để làm no bụng của mình.
14.
Khi Sasuke vào phòng may và khóa trái cửa
lại, các cô gái có tò mò đi đến cạnh cửa, ghé mắt vào lỗ khóa trên nắm đấm cửa
để xem một chút xem bên trong sẽ có gì, nhưng lại chỉ nhìn đến một màu đen tuyền,
đành cúi đầu tiu nghỉu dắt nhau trở về phòng khách.
Sakura có kể rằng, hôm qua Hinata định
lén vào phòng may, công chúa nghĩ rằng cô bạn thân chắc muốn tìm kiếm chàng
trai tóc vàng bí ẩn nọ, nhưng lại bị Sasuke phát hiện, đã bị người đánh xe ngựa
đưa về cung điện ngay trong đêm.
Các cô gái không biết nói gì, cũng chẳng
biết hiện tại có thể làm gì, đành ngồi tụm lại với nhau thở dài, chốc chốc lại
nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ban ngày, những cái cây kia không phát
sáng nữa, khiến khung cảnh dưới những đợt sương dập dịp quà lại trở nên mờ mờ,
mặc dù lò sưởi trong nhà đang cháy bùng bùng, cũng khiến các cô gái cảm giác
rét lạnh.
Để tránh cho không khí mỗi lúc càng trở
nên đáng sợ một cách kì lạ, các cô gái chỉ biết kể cho nhau nghe những câu chuyện
linh tinh mà bọn họ gặp phải, hoặc nghe ai đó kể.
Nhưng được một lúc, cô hầu gái Ginu chợt
đứng dậy, đi ra ngoài hành lang ngó về phía cánh cửa phòng may, thấy nó vẫn còn
đóng kín, lại ngó về phía hành lang bị gấp khúc, sau đó quay trở lại chỗ ngồi,
ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Các cô gái còn lại không nói gì, chỉ
nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ tuổi. Dưới ánh nhìn đầy kì lạ của mọi người, cô
gái nhỏ đành khe khẽ lên tiếng.
“Tối hôm qua, lúc mọi người đi ngủ, em
có nghe thấy Sasuke đại nhân và chú đánh xe ngựa nói rằng muốn ra vườn để hái
cây về làm thuốc nhuộm vải, bọn họ đi được một lúc, thì em nghe thấy có tiếng
bước chân ngoài cửa phòng, em tò mò, định ra mở cửa xem là ai, thì thấy Hinata
tiểu thư…”
Nói đến đó, cô gái lại trở nên ngập ngừng,
đưa mắt nhìn trộm ra phía ngoài hành lang, rồi lại quay lại nói với các cô gái.
“Em thấy Hinata tiểu thư đã đi vào trong
phòng may rồi.”
“Thật sao?”
Cô hầu gái Sanra khe khẽ thốt lên.
Sakura cũng hơi hơi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp. Có một sự thật là, sự tò mò
luôn luôn chiến thắng nỗi sợ hãi. Và điều đó đã được chứng minh, các cô gái đồng
loạt nhìn về phía cô hầu gái Ginu như mong chờ một câu trả lời của cô bé, bỏ
quên nỗi sợ từ đám sương mù quỷ dị ở phía ngoài cửa sổ.
“Thật mà, khi đó, Sasuke đại nhân vẫn
chưa trở lại.”
15.
Sasuke đi vào phòng may, khóa trái cửa lại,
sau đó lập tức mở cửa đi vào phòng để ma nơ canh.
Chàng trai tóc vàng đang ngồi một góc gọt
đẽo những cái cúc từ một rổ đựng toàn những khúc xương trắng muốt, đặc quánh và
nặng trịch. Thấy chàng trai tóc đen đi vào, anh vẫn không có phản ứng gì, chỉ
im lặng tiếp tục công việc của chính mình.
Sasuke nhìn quanh căn phòng một lượt, những
ma nơ canh ở trong căn phòng này bỗng nhiên nhiều thêm một con. Cậu chậm rãi
đánh giá con ma nơ canh đó một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài, đi đến gần chàng
trai tóc vàng, kéo cái tay đang cầm cúc của anh ra, ngồi vào lòng anh.
“Cẩn thận một chút, dùi nhọn.”
Naruto lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ
trách cứ, nhưng lại vẫn vang lên đều đều, không nóng không lạnh.
“Anh không thích cô ta ở nơi này.”
Sasuke mỉm cười, ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi của chàng trai tóc vàng.
“Quá nhiều ma nơ canh, không tập trung.”
Naruto không phản ứng với nụ hôn của
Sasuke, mặc cho cậu cười tủm tỉm nép vào trong lồng ngực mình, tiếp tục chăm
chú với công việc gọt đẽo những chiếc cúc.
Sasuke nằm im trong lồng ngực của anh một
lúc, lại đưa mắt nhìn chăm chú vào con ma nơ canh kia, một lúc sau lại thở dài,
vươn đầu lưỡi liếm liếm lên cổ của ai đó.
“Sau khi may xong váy cưới cho nàng công
chúa, chúng ta mang hết chúng vất xuống vực đi.”
“…”
“Dù sao nơi đó cũng vẫn thuộc địa phận của
gia tộc.”
Sasuke vừa nói, vừa ngọ nguậy ở trong
lòng Naruto, cởi quần áo của chính mình. Sau đó giang hai chân ngồi đối diện với
anh, kéo khóa quần của chàng trai tóc vàng xuống, móc cậu nhỏ của anh ra vuốt
ve lên xuống, nở một nụ cười diễm lệ.
Naruto chỉ đành phải dừng công việc đang
làm dở, đưa tay ôm lấy eo cậu, ngẩng mặt lên nhìn về phía đôi mắt đen láy của
ai đó. Gương mặt vẫn cứng đờ không cảm xúc, nhưng lại mang theo một chút cảm
giác bất đắc dĩ.
“Chúng mình sinh đứa nhỏ đi. Mình em thì
không ổn.” Sasuke liếm liếm môi “Đến đây, chàng trai của em, anh phải cố gắng
lên.”
16.
Sasuke vẫn luôn ở trong phòng may cho đến
giữa buổi chiều, trời chợt đổ cơn mưa thứ hai từ khi các cô gái đến nơi này.
Khi phát hiện từng đợt sương mù ở ngoài
cửa sổ tán đi, thay vào đó là từng hạt mưa lắc rắc rơi xuống gõ vào khung cửa sổ,
các cô gái bắt đầu dừng những câu chuyện của mình lại, đồng loạt nhìn về phía
Sakura, ánh mắt giống như hỏi xem, tấm vải đang được phơi ngoài kia xử lý thế
nào, thì tiếng cánh cửa mở ra khép vào vang lên ngoài hành lang, Sasuke mang sắc
mặt mệt mỏi đi ra ngoài, bỏ qua bọn họ, nhảy qua cửa sổ, thu tấm vải một cách cẩn
thận.
Chàng trai tóc đen không mang tấm vải
kia vào phòng khách, mà tiện tay gấp nó lại, đi về phía cánh cửa vào kho chứa vải.
Các cô gái không ai bảo ai, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ngó đầu ra ngoài, tò
mò muốn xem đằng sau cánh cửa kia sẽ có gì đặc biệt. Nhưng Sasuke chỉ hơi hé
cánh cửa một chút, luồn tay đặt tấm vải vào trong kho chứa vải, sau đó đóng cửa
lại, quay lại đi về phía cửa sổ.
“Làm phiền các quý cô.”
Chàng trai tóc đen nhếch mép nở nụ cười,
giọng nói hơi khàn khàn, cộng với bộ dáng mệt mỏi càng tôn lên vẻ quyết rũ một
cách lạ kì.
Các cô gái, bao gồm cả công chúa lập tức
rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, líu ríu tách nhau đứng ra hai bên cửa sổ, tiện để
cho ai đó leo cửa sổ đi vào nhà.
17.
Cơn mưa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ,
mãi đến khi người đánh xe ngựa ôm về một thùng thuốc màu và một số thực vật cho
bữa tối, mới chợt dừng lại.
Ở nơi này, ban ngày cũng giống như xế
chiều, cộng với cơn mưa khiến trời tối mau, lúc này các cô gái cũng không biết
được hiện tại vẫn còn là buổi chiều hay đã tối hẳn, đành phân công nhau chuẩn bị
thực vật, chỉ có Sakura ngồi ở một góc thảm cạnh lò sưởi, nhìn nhìn thùng thuốc
màu trước mặt người đánh xe ngựa.
“Thuốc màu dùng để làm gì vậy ạ?” Cô
công chúa tóc hồng tò mò hỏi.
“Để trang trí cho ma nơ canh.” Người
đánh xe ngựa vội vàng lau chùi lại những lọ thuốc màu bị nước mưa thấm ướt,
cũng không ngẩng mặt lên nhìn công chúa, lễ phép nói.
“Phiền công chúa có thể
giúp thần gọi Sasuke đại nhân ra đây được không?”
Sakura đang định thắc mắc, vì sao lại phải
trang trí ma nơ canh, nghe được lời nói của người đánh xe ngựa, lập tức ngẩng đầu
nhìn ra phía hành lang.
Buổi chiều, Sasuke thu tấm vải cất vào
trong kho lại trở về phòng may, rồi ở im trong đó đến tận bây giờ, Sasuke nói
không cần làm phiền lúc mình đang làm việc, Sakura cũng không dám quấy rầy đến
chàng trai tóc đen.
Cô gái đã phải vất vả lắm mới xin phép
được đến nơi này chờ chiếc váy cưới của mình được hoàn thành, bình thường đều
là do đức vua phái sáu cô hầu gái đến hỗ trợ, sau đó sẽ có người mang bộ đồ cưới
trở về cho các hoàng tử hoặc công chúa, nhưng vì hôn lễ của cô là với một vị
hoàng tử nước láng giềng, cho nên mới có cơ hội được đến nơi này.
Mặc dù rất tò mò, nhưng ai cũng không
dám trái quy định ở nơi này, sợ sẽ bị đưa trở về giống Hinata, còn bị vua cha
trách mắng.
Câu nói của người đánh xe ngựa rất hấp dẫn
cô công chúa nhỏ, nhưng vẫn khiến cô gái do dự không dám đi làm.
“Đừng sợ, chỉ cần gõ cửa, nói rằng thần
đã trở về, rồi quay lại đây luôn, không đứng ở trước cửa khi Sasuke đại nhân mở
cửa, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Người đánh xe ngựa nâng một lọ thuốc màu
lên, vừa xem xét dưới đáy của chiếc lọ có bị ướt không, vừa nói với công chúa.
Lúc này, các cô hầu gái cũng dừng công
việc gọt khoai tây, đồng loạt quay người lại nhìn về phía công chúa, Sakura
không hiểu ý tứ của những ánh nhìn đó cho lắm, giống như là chờ đợi cô gái đứng
lên đi về phía cánh cửa kia, xem xem kết quả của hành động đó sẽ như thế nào.
Sakura chỉ có thể hít một hơi, đứng dậy,
chậm rãi đi ra hành lang, rẽ trái, chậm rãi đi qua một đoạn hành lang dài, đôi
mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa, tự lẩm nhẩm thôi miên chính mình không cần
tò mò.
Dưới sự hỗ trợ từ những loại cây phát
sáng, tầm mắt của cô công chúa nhỏ dần trở nên mờ ảo, cô gái cảm giác bản thân
giống như sắp bốc hơi đến nơi vậy.
Nhưng vừa đi đến nửa đường, cánh cửa trước
mắt cô gái bỗng nhiên mở ra, trong lòng cô gái khẽ giật mình, trái tim lập tức
đập loạn lên, đang định mở miệng nói với chàng trai tóc đen rằng người đánh xe
ngựa đã trở lại, thì đã ngã ra sàn nhà, ngất đi.
Hết chương 3.
Tác giả có đôi lời muốn nói : mình ước tính là khoảng 10 chương, tuy nhiên có thể nó sẽ không đến, vì cứ gắn với số chương sẽ khiến mình không thoải mái viết cho lắm 😛 hơn nữa, mình đang cảm giác, có vẻ tự nhiên up chuyện thành từng chương, khiến cho ngôn ngữ của đoạn sau của mình có chút vấn đề. Nhưng mọi người an tâm, mình đang cố gắng khắc phục, để truyện này sẽ hoàn hảo nhất trong khả năng của mình. Mình chỉ up tạm một chương nữa, vẫn đang trong quá trình viết tiếp 😛 Cám ơn mọi người đã ủng hộ 💘
cốt truyện thú vị thiệt đó chị
ReplyDeleteHá Há :v Cô quá lời rồi <3 Cảm ơn vì đã động viên ^_^
DeleteCố lên chị ơi truyện hay lắm á. Yêu
ReplyDeleteNghi ngờ hinata bị xử rồi 1 là máu nó dùng để nhuộm vải 2 là nó đã trở thành manơcanh cũng nên chẹp. Túm lại là cố lên nha chị yêu
ReplyDelete:)) Bản demo của truyện sắp hoàn thành, và đang trong giai đoạn chỉnh sửa :)) Cám ơn cô đã để ý đến bộ truyện này.
Delete