Sunday, December 3, 2017

Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 1

1.

Tiêu Linh mở mắt ra, thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy, là một người đang quỳ gối giữa một vũng bùn. Thân hình cũng coi như là đủ đẹp, đủ cao lớn, nhưng thiếu cơ bắp, gương mặt góc cạnh, mày kiếm, nhưng mắt thật sự là u ám, quần áo lấm lem, gương mặt buồn bã ỉu xìu, giống như một con chuột vừa mới chui từ dưới cống lên, nhìn qua thôi, đã đủ cảm giác phiền toái.

Lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi này giống như một khu dân cư ở nông thôn được một công ty nào đó nhận thầu quy hoạch, nhưng thiếu vốn nên bỏ hoang rất lâu rồi. Tường chưa mọc rêu, nhưng cỏ dại thì cao ngang đầu người, nền đất không được đổ bê tông, mà còn nguyên đất vườn lồi lõm. Côn trùng rả rích, không có một bóng người.

Phiền lại càng thêm phiền.

Bỗng nhiên, giọng của tác giả vang lên choe chóe bên tai khiến Tiêu Linh nhíu nhíu mày. "Đây là tra công tiện thụ nha chú em."

Tiện thụ....

Ngày xửa ngày xưa, có rất nhiều loại tiện thụ.

Tiện thụ thì tiện hẳn đã không sao, tiện từ đầu đến cuối đi, cũng chẳng ai nói gì. Bởi vì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đã là chuột dù có hóa thành hổ thì vẫn sợ mèo mà thôi. Ấy vậy mà các bạn thụ quay ngoắt sang thành nữ vương thụ được, tính các mềm lòng mà thấy công đau khổ truy đuổi mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ được. Cảm thấy có lỗi, nợ tất cả mọi người mà vẫn thấy chẳng nợ anh công cái gì. Thật sự khiến người ta chán ghét.

Thế giới này, bạn thụ ở đây là cháu trai của bạn của ông nội anh công.

Qua loa về gia thế của anh công, gia tộc của anh công là một gia tộc về kinh thương cực kì giàu có, cha truyền con nối, mười đời dòng độc đinh. Tiếc là đến đời ông nội anh thì lại đẻ ra hai đứa con trai, là bố anh và bác của anh. Bố anh là con trai thứ mà thôi, anh dù là con trai độc nhất thì ông nội anh vẫn có đến ba đứa cháu trai.

Gia đình của bạn thụ gặp hỏa hoạn, cả gia đình đều đi, chẳng hiểu sao ông trời hình như không có mắt, để bạn ấy còn sống, gieo họa cho cuộc đời của anh công.

Ông nội anh công đón bạn thụ về nuôi, bạn thụ nhìn anh công một cái yêu luôn, thế là màn truy công, hi sinh cho anh công của tiện thụ bắt đầu. Anh công trong bộ này cũng thật đáng thương. Ông nội của anh thì đúng dạng cực phẩm trong cực phẩm, cả nắm tuổi to bằng cái bát ô tô, vẫn chấp nhận chuyện nam nam yêu nhau được, lại còn ép anh công cưới bạn thụ, anh công nhất quyết không đồng ý, muốn ngược bạn thụ thì ông của anh dọa sẽ cắt toàn bộ số cổ phần của công ty định di chúc cho anh.

Anh công nhất quyết không yêu, còn quyết tâm không thèm số cổ phần đó, nhưng mà bố của anh công lại không đồng ý cho anh làm như vậy, quyết tống anh ra nước ngoài vài năm, để ngăn cách hai người.

Đáng thương cho anh, rơi vào tay ai không rơi, rơi vào ngay bà tác giả mẹ đẻ của thụ, dì ghẻ của công, suốt ngày nói anh quyến luyến hơi ấm của thụ, khi về nước đi đâu cũng nhớ đến hình bóng của thụ. Rồi đùng một cái, chạm mặt thụ dẫn một đứa nhỏ đi mua hàng ở siêu thị, thế rồi ghen, rồi quyết tâm hành hạ thụ, sau đó thấy hối hận lại theo đuổi lại bạn thụ.

Ồ, nếu trung khuyển thụ, tiện thụ, người ta có ý cái là nhảy về bám đuôi ngay, nhưng không. Bây giờ đây tác giả lấy lý do, vì quá yêu công, không muốn công vì mình mà khổ sở, cho nên bạn thụ quyết định sẽ rời xa công, không muốn lảng vảng trước mắt anh để khiến anh thêm phiền vì mình, tuyệt không quấy rối cuộc sống của anh, để làm trò con mèo, giả làm chuột cho anh công vồ bắt.

Thật sự là một cốt chuyện mệt não. Cả cách theo đuổi của bạn thụ ở đầu câu truyện cũng thật sự mệt não.

Tiêu Linh liếc mắt nhìn người vẫn còn đang quỳ rạp trước mặt mình một cái, sau đó quay lưng đi thẳng. Anh ghét nhất đứa nào suốt ngày vo ve bên tai anh, đã không thích rồi còn ép buộc anh. Phiền phức.

Lúc này, tác giả lại eo éo bên tai Tiêu Linh : "Chứ bây giờ chú bảo người ta theo đuổi chú như thế nào là không phản cảm."

Tiêu Linh lầu bầu "Đàn ông nha, làm gì cũng phải nam tính một tí, làm thụ cũng phải nam tính, đừng có dựa dẫm vào người khác để ép buộc người mình yêu, phải tự cường ép buộc người mình yêu. Nguyên chủ cũng thật hại não, đã không thích thì không thích hẳn, người ta dây dưa xong cũng không dứt khoát được, lại đi dây dưa lại, bị ám là đúng rồi. Giá lúc ông này về nước mà không yêu thanh niên này cơ, thì có phải mọi chuyện đều ổn rồi không."

Tác giả : "Được rồi đi, giờ hai đứa cũng mới cấp hai mà thôi, còn nhiều thời gian dành cho chú."

"Em sẽ thoát ly cái gia đình này trước, độc lập trước." Tiêu Linh thở dài, nói xong rồi im lặng, tác giả tưởng Tiêu Linh đang suy nghĩ cách độc lập tài chính, định rời khỏi đầu của anh, quay về với công việc của mình, bỗng nhiên bị tiếng nói của anh làm cho giật nảy cả người. "Chị, tiểu thụ của em đâu?"

Tác giả vuốt vuốt ngực một lúc, sau đó chu mỏ, thở ra một hơi. "Chị sẽ ném thằng nhỏ ở cửa cô nhi viện ở ngoại thành phía đông, Hai năm nữa, chú đến đón là được."

Tiêu Linh nhíu mày : "Em không thích chơi dưỡng thành, rất mệt."

Tác giả : "Không mệt một tí nào, tiểu thụ của chú chỉ kém thân thể này có hai tuổi, cũng đủ tư duy nhận thức rồi, đủ để đi khuân vác kiếm sống nuôi bản thân, không hề ỷ lại."

Tiêu Linh : "Để tiểu thụ của em đi khuân vác, rất đáng thương."

Tác giả : "Thì chú kiếm tiền nuôi gia đình, đón tiểu thụ của chú về nấu cơm rửa bát dọn dẹp nhà cửa là được rồi."

Tiêu Linh thở dài, gãi gãi đầu, đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang, mặc kệ cái bóng lom khom, lén lút ôm cặp sách đi ở phía sau lưng.

2.

Tiêu Linh về đến nhà, Vu Cẩn - tiểu thụ chính trong thế giới này, cũng ôm cặp sách về đến nhà, khiến cả hai nhận đến toàn bộ sự chú ý của những người đang ngồi trong phòng khách, bao gồm ông nội của nguyên chủ, bố mẹ của nguyên chủ, bác trai, bác gái, cùng hai ông anh và một bà chị của nguyên chủ, à, kèm thêm cả ông quản gia và hai người giúp việc trong biệt thự nữa.

Ông nội anh nhíu mày, hai bác anh nhíu mày, hai ông anh trai của anh cũng nhíu mày, bố mẹ anh và bà chị họ thì lơ đi coi như không nhìn thấy gì.

Ông nội anh tức giận, nâng cây gậy lên, vừa gõ xuống mặt sàn một cái, đang định quát lên, Tiêu Linh đã thờ ơ đi lên trên tầng, Vu Cẩn nhìn mọi người, cúi người chào một cái, cũng lẽo đẽo đi theo anh lên trên tầng.

Tiêu Linh khó chịu, phiền phức, phiền phức, thật sự rất phiền phức.

Tiêu Linh về phòng, trước khi Vu Cẩn kịp chạy đến trước mặt anh, anh đã kịp đóng cửa phòng lại, khóa trái, nhốt cậu ta ở bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, anh mới đi trở về giường, nằm vật ra tấm nệm mềm mại, nghĩ ngợi.

Anh định đề nghị bố mẹ cho đi du học, lấy cớ tránh Vu Cẩn, đồng thời cố gắng ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tiêu Linh chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi này, ở trong nước, con ông cháu cha kinh doanh sản nghiệp của gia đình, hoặc tự mở một công ty cho riêng mình cũng không phải hiếm, nhưng đương nhiên không thể thoát được sự giám sát của gia trưởng. Ông nội anh sẽ không phản đối việc kinh doanh, nhưng rất có thể lấy sự nghiệp của anh ra chèn ép bản thân anh phải ghép đôi với bạn Vu Cẩn đáng ghét kia. Thật sự đáng ghét.

Nhưng hiện tại, nếu ra nước ngoài, khả năng cao là bạn Vu Cẩn kia cũng sẽ được đi theo. Thật may là bố mẹ anh hoàn toàn không đồng ý việc anh kết hôn với Vu Cẩn, cho nên việc thuyết phục bố mẹ anh giấu diếm mọi chuyện tưởng là khó, nhưng thực ra rất đơn giản. Tuy nhiên, việc khó khăn cũng rất nhiều.

Vấn đề đầu tiên, là tránh khỏi sự giám sát của ông nội anh, vấn đề thứ hai, là làm sao cắt được cái đuôi chết tiệt kia, để có thể đi làm thủ tục xuất ngoại.

Tiêu Linh lại thở dài, hai năm nữa, còn phải về đón tình yêu của mình, rồi dẫn cậu đi kết hôn, sinh con đẻ cái. Lúc này, việc từ chối Vu Cẩn chỉ vì cậu ta là nam càng khó khăn, huống hồ, ở phần sau của bộ truyện, Vu Cẩn còn lén lút trộm tinh trùng của anh đi cấy trứng nhân tạo để có thể mang thai con của anh. Thật sự là một cái đuôi phiền phức.

Tiêu Linh nằm một lúc, mơ mơ màng màng, chả hiểu sao lại mơ thấy lúc đọc được bình luận của độc giả, nào là yêu cầu ngược công thêm nữa, ngược công chưa đủ, rồi lại kêu tác giả nói rõ ràng có ngược công mà sao chả thấy ngược gì, rồi cầu đổi công, cầu thụ đến với bạn của anh công, hoặc đến với một anh tổng tài nào đó, có thực tài chứ không phải cái người đã không yêu mà không dám bỏ thụ chỉ vì đống cổ phần được thừa hưởng.

Vu Cẩn, đi theo thằng khác đã tốt lắm rồi. Giải thoát cho anh khỏi một cái đuôi phiền phức.

3.

Việc đi du học thật sự không khó giải quyết. Tiêu Linh nói với bố mẹ anh rằng muốn bắt đầu cấp ba sẽ ra nước ngoài học hỏi một phen, cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp cho mình, mà từ lúc anh xuyên vào thế giới này, đến lúc đi du học cũng còn đến tám tháng. Tám tháng, đủ để bố anh chuẩn bị đầy đủ hồ sơ du học cho anh, và chuẩn bị cho anh một số tài sản ở nước ngoài một cách cẩn thận, dù ông nội anh có tra cũng chưa chắc đã tra ra cái gì.

Thi xong tốt nghiệp cấp hai, trong quá trình nghỉ ngơi chờ điểm, Tiêu Linh ra sức biến thành một thanh niên trong giai đoạn phản nghịch, ngày đêm tụ tập bạn bè, rượu chè, thuốc lá, đua xe, không gì không tham gia, bỏ lơ cái đuôi vướng víu phiền phức lúc nào cũng muốn ám lấy anh hai tư trên hai tư. Mặc kệ Vu Cẩn có đi theo đến đâu, mặc kệ mọi người cười nhạo, Tiêu Linh vẫn ra vẻ như không quan tâm đến Vu Cẩn, cũng không tỏ ra khó chịu.

Tiêu Linh thờ ơ, không bận tâm quá nhiều đến Vu Cẩn. Không mắng chửi cậu ta mỗi lần cậu ta xuất hiện ở gần mình, cũng không tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Vu Cẩn quá mức thân cận, không làm ầm ĩ mỗi khi ông nội anh mắng mỏ vì ham chơi, nhắc đến đám cưới của hai người.

Thái độ của anh khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi cuộc sống ăn chơi vẫn kéo dài từ ngày này qua ngày khác khiến mọi người dần bình tĩnh, ông nội anh cho rằng, anh đang đổi cách đối xử khác với Vu Cẩn, không quan tâm đến cậu ta, có nghĩa là lơ cậu ta đi, mà không phải là một dạng dung túng cho Vu Cẩn đi vào thế giới của mình. Người già thường nhạy cảm, chỉ cần nhìn Tiêu Linh cả ngày không nói với Vu Cẩn dù là một câu thì biết.

Vu Cẩn lại khác, với một tiện thụ như cậu ta, chỉ cần được ở gần người mình yêu mà không bị bài xích, đã là một việc rất hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, đối với cậu ta đều là một ngày yên bình. Tiêu Linh dù lơ cậu ta đi, nhưng vẫn ăn những phần thức ăn cậu ta gắp vào bát, Tiêu Linh nhìn thấy cậu ta đi vào phòng đọc sách, cũng nhắm mắt làm ngơ khiến cậu ta có thể ở bên cạnh anh lâu một chút, nhìn anh lâu một chút.

Nhưng, trước khi dông bão kéo đến, trời yên bể lặng. Những ngày yên bình trôi qua cũng đến lúc kết thúc. Vào một ngày, Vu Cẩn nhận ra có điều gì đó không đúng, cũng là ngày mọi người biết, Tiêu Linh đã lên máy bay đi du học, trốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta.

Vu Cẩn là một tiện thụ, cho nên cậu ta không cứng rắn được, không hắc hóa được. Chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, vùi đầu ở trong chăn khóc hết ngày này qua ngày khác. Rồi quỳ gối trước cửa phòng bố mẹ của Tiêu Linh cầu xin được biết nơi Tiêu Linh đến, bị từ chối, lại chạy đến quỳ gối cầu xin ông nội của Tiêu Linh giúp cậu ta đi tìm anh.

Gia tộc của Tiêu Linh là một gia tộc lâu đời, việc kinh doanh cũng chỉ xử lý trong nước, vươn ra nước ngoài gần như là không có, cũng không đáng kể, bởi vì cả bác của anh và bố anh đều không quá giỏi giao thiệp với nước ngoài. Ông nội anh cũng chỉ biết sai người đi điều tra quá trình đăng ký du học của anh, nhưng thật tiếc là, mọi thứ đều được bố và mẹ Tiêu Linh đích thân đi làm, hai người không nói, thật sự không ai biết được.

Vu Cẩn đau lòng, bỏ ăn bỏ uống một thời gian, người gầy đi vài vòng lớn. Đến thời gian nhập học, cậu ta cũng gần như không nâng dậy nổi tinh thần. Điều này khiến ông nội của Tiêu Linh đau lòng, lại càng cảm thấy xấu hổ, có lỗi với người bạn cũ của mình, cho nên ra sức tạo áp lực cho bố mẹ của Tiêu Linh.

Bố mẹ của anh cũng nhận thấy được sự thiên vị của ông nội anh dành cho Vu Cẩn. Ngoài kia có rất nhiều nam nhân, nếu Vu Cẩn thích đàn ông, cũng có thể giới thiệu cho cậu ta vài người, đảm bảo gia cảnh tốt, tính cách tốt, đâu nhất thiết phải lôi cháu trai mình ra đền ơn đáp nghĩa, huống hồ, ông có những ba đứa cháu trai, sao Vu Cẩn cứ chấp nhất với Tiêu Linh. Mỗi ngày, sự chấp nhất này khiến bố mẹ của Tiêu Linh cũng khó chịu với Vu Cẩn, đương nhiên, cũng sẽ không thương tiếc gì cậu ta,

Bố của Tiêu Linh cũng đã lén tích cóp cho mình một số tiền, để trong một cái sổ tiết kiệm, giấu ở một vùng quê nhỏ. Khi ông nội của anh lấy việc thừa kế ra để gây sức ép, hai vợ chồng sẽ dắt díu nhau về quê chăn gà nuôi vịt sống qua ngày, nghe theo ý kiến của Tiêu Linh, chờ đứa con trở về đón hai vợ chồng ra nước ngoài hưởng phúc. Còn nếu đứa con ở nước ngoài không làm ăn gì được, thì cùng lắm hai người bán trang trại ở quê, lén lút ra nước ngoài ở tạm ngôi nhà đã mua cho con trai, ba người làm công kiếm sống, cuộc sống sẽ hạnh phúc rất nhiều khi không có ai ép Tiêu Linh phải sống với người mà mình không thích. Hạnh phúc của con cái, quan trọng hơn cái gia sản của một gia tộc cũ kĩ.

Hết chương 1.

No comments:

Post a Comment