Monday, December 11, 2017

Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 5

14.

Vu Cẩn bị phát hiện đã thật sự sợ hãi, đến mức không thể hành động được gì, nhà trường chỉ có thể gọi điện cho gia đình đến đón về.

Quản gia của nhà họ Tiêu  đến nơi, Vu Cẩn vẫn đang ngồi run rẩy ở trong phòng họp của giáo viên, khiến ông cảm thấy thật sự phiền lòng, càng thấy thương cho Tiêu lão gia tử một ít. Quản gia đã làm việc cho nhà họ Tiêu rất nhiều năm, Tiêu Linh có chút bất cần đời, nhưng xét tổng thể, Tiêu Linh là người thừa kế tốt nhất, vì kể cả xã giao, hay kinh doanh, Tiêu Linh vẫn luôn có phần nhỉnh hơn hai cậu chủ lớn.

Cứ nhìn gia đình Tiêu Linh hiện nay, chỉ kinh doanh quán cà phê nhỏ, nhưng lợi nhuận thu vào mỗi năm cũng không kém quá nhiều thu nhập của cổ đông trong công ty của nhà họ Tiêu, còn chưa nói, Tiêu Linh đi du học mấy năm, chẳng nhẽ lại không làm gì, nếu Tiêu Linh không làm gì, chỉ dựa vào kinh tế của bố mẹ, ba năm qua, Tiêu lão gia đã lần được nơi mà cậu ta đến.

Vu Cẩn đã ép Tiêu Linh phải đi ra nước ngoài, cũng chỉ vì cậu ta mà gia đình của Tiêu Linh bị cắt quyền thừa kế. Điều này khiến người làm, hay người quen của Tiêu gia đều cảm thấy không đáng. Huống hồ, Vu Cẩn chắc có gì xuất chúng, học hành ổn, nhưng tính cách quá mức nhu nhược, nhu nhược đến mức đáng ghét, xã giao cũng không tốt, suốt ngày khiến Tiêu lão gia ra mặt bênh vực.

Thời gian gần đây, không hiểu sao Vu Cẩn lại lọt vào mắt xanh của Tống thiếu gia, Tống Minh, điều này khiến cho Tống lão gia rất khó chịu.

Chuyện Vu Cẩn theo đuổi Tiêu Linh, cả ba gia tộc lớn đều biết, Vu Cẩn là người nhu nhược, là một gia tộc lớn, dù có lựa chọn con dâu là nam, cũng phải là một người có thể mang ra ngoài xã hội được, không phải một người suốt ngày núp bóng ở nhà nội trợ. Người ta đủ giàu để có một đàn kẻ hầu người hạ, nào cần phải rước một người con dâu về làm mấy việc đấy.

Vì chuyện này, Tống lão gia cũng có vài lần nói chuyện với Tiêu lão gia, nhưng không thể thay đổi được gì. Tống Minh vẫn cứ che chở Vu Cẩn.

Vu Cẩn được quản gia đón về nhà, lập tức ôm cặp chạy vào trong phòng của mình, nhốt mình ở trong đó.

Buổi tối, Tiêu lão gia xem qua video mà nhà trường gửi về, lại nghĩ đến Vu Cẩn vẫn chỉ nhốt mình trong phòng, không chịu ăn gì, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, có chút phiền muộn. Quản gia thấy Tiêu lão gia thở dài, thì đi tới rót cho ông một chén trà, thuận tiện lên tiếng.

"Lão gia, đừng cho rằng tôi nói nhiều, nhưng Vu Cẩn..."

"Vu Cẩn là một đứa bé tốt, rất chung tình, chịu hi sinh, Tiêu Linh không nhận ra được điểm tốt đó của nó, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tống Minh thích nó, nhưng Tống lão gia lại không đồng ý, sợ rằng về nhà họ Tống, cũng không thể sống yên ổn."

"..." Quản gia khẽ lắc đầu chán nản, lại nghe Tiêu lão gia nói tiếp.

"Tôi biết mọi người không vui khi cắt quyền thừa kế của Tiêu Linh, khi đó, tôi tức giận, cũng chỉ nói vậy mà thôi. Ai ngờ, vợ chồng Tiêu Cảnh lại có thể quay đầu đi luôn như vậy."

"Lão gia, muốn Vu Cẩn một đời bình an, cần gì phải làm đến mức như vậy. Nếu tôi là cậu chủ Tiêu Cảnh, tôi cũng sẽ từ bỏ quyền thừa kế, để đổi lấy hạnh phúc của con trai mình."

"Tính tình Vu Cẩn nhu nhược, tôi cũng biết." Tiêu lão gia thở dài "Tôi sợ rằng, vài năm nữa, khi tôi chết đi, Vu Cẩn không có ai bảo hộ, sẽ khó sống tốt, tôi xuống dưới gặp ông nội của nó, cũng không dám nhìn thẳng mặt. Chung quy, áy náy nhiều hơn, tôi đã không thể cho dòng máu cuối cùng của Vu Dương một cuộc sống hạnh phúc bên người nó yêu."

"..."

"Ngày mai chuẩn bị xe, tôi đến gặp Tiêu Linh một chút. Nghe nói Tiêu Cảnh nhận Tiêu Mạch về làm con dâu nuôi trong nhà."

Tiêu lão gia đứng lên, thở dài, để quản gia dìu về phòng nghỉ. Vừa đi, ông vừa than vãn.

"Tiêu Mạch được, sao Vu Cẩn không được đâu."

15.

Buổi chiều, Tiêu Mạch được nghỉ, cùng với Tiêu Linh trấn giữ một quán cà phê của gia đình, quán cà phê còn lại giao cho bố mẹ quản lý.

Tiêu Linh ngồi ở quầy bar tính sổ sách, nhìn Tiêu Mạch bưng bê chạy đến chạy đi cũng cảm thấy vui vẻ. Tính cách cậu cũng không âm trầm quái gở, mà thuộc về kiểu thanh niên năng động, vui vẻ, dễ giao tiếp, thích cười.

Được một lúc rảnh rỗi, Tiêu Mạch vừa nhào vào lòng Tiêu Linh đòi ôm một cái, chuông gió trước cửa ra vào quán cà phê bỗng nhiên vang lên, hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt ngấm.

Tiêu lão gia cũng không quá vòng vo, đi thẳng đến bên quầy bar, không đợi Tiêu Linh mở miệng chào, đã lên tiếng trước : "Chúng ta nói chuyện một chút."

Tiêu Linh không nói gì, đưa sổ sách đang tính dở cho Tiêu Mạch, sau đó hướng dẫn Tiêu lão gia đi vào phòng nghỉ của mình.

Trong căn phòng chỉ có hai người, một già một trẻ, nhìn nhau mất một lúc, Tiêu lão gia mới chậm chạp lên tiếng.

"Về việc của Vu Cẩn..."

"Cậu ta nhốt Tiêu Mạch trong phòng thay đồ." Tiêu Linh cũng chỉ nhanh chóng nói một câu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Tiêu lão gia, ánh mắt phủ đầy một nụ cười đầy châm biếm. "Ngài trách con làm quá mọi chuyện lên?"

"Tính cách của Vu Cẩn nhút nhát, làm vậy, khác gì đẩy nó vào góc tối. Dù sao...."

"Biết hậu quả, nhưng vẫn dám làm, thì phải chịu thôi. Cậu ta đeo bám con đến mức, con phải đi ra nước ngoài học tập, giờ trở về, vẫn không được yên. Ngài xem, đứa cháu mà ngài yêu quý đáng ghét đến mức nào?"

Tiêu lão gia bị Tiêu Linh ngắt lời hai lần, đã có chút tức giận. Nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện phải bỏ ra nước ngoài học tập, dù chưa nhắc đến chuyện từ bỏ quyền kế thừa, cũng khiến ông có chút áy náy, cũng không thể nổi giận, chỉ có thể thở dài, tiếp tục dùng gương mặt già nua để nói chuyện.

"Dù sao thì hai đứa cũng có hôn ước....."

"Cái hôn ước này không phải là hứa hẹn từ lúc hai người chưa sinh ra, là khi cậu ta đeo bám con quá nhiều nhưng không được, lại đi cầu xin ngài, hôn ước mới được thành lập. Tuy nhiên, từ ban đầu con đã không đồng ý, bố mẹ con cũng không đồng ý. Hơn nữa, gia đình con dù mang họ Tiêu, nhưng đã bị bỏ quyền thừa kế, tách môn hộ. Nói thế nào đi nữa, hôn ước này cũng không còn hiệu lực."

"Tiêu Linh..." Tiêu lão gia hơi gằn giọng. "Ông làm thế cũng chỉ vì con quá ngang bướng, Vu Cẩn lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cẩn thận, từ bé đến lớn, nó chăm sóc mày, hầu hạ mày, có làm gì có lỗi với mày sao."

"Ông nội, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Dù sao thì con cũng chưa từng thích Vu Cẩn, ngài không sợ, ép con lấy cậu ta, đến khi ngài mất đi, con sẽ khiến cậu ta càng thảm sao?"

"Tiêu Linh..."

Tiêu lão gia tức giận, đập bàn một cái, quát ầm lên, chưa được một lúc, Tiêu Mạch cùng với lão quản gia đã vội vã phá cửa lao vào trong. Tiêu Mạch chạy vèo một cái đến trước mặt Tiêu Linh, giang hai tay, che trước người anh, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Tiêu lão gia.

Lão quản gia lại chạy về phía Tiêu lão gia, vỗ vỗ lưng cho ông, để ông có thể bớt tức giận. Tiêu lão gia nhìn về phía Tiêu Linh, thấy gương mặt của anh đầy khiêu khích, lại nhìn về phía Tiêu Mạch đang phồng mang trợn má nhìn mình đầy thù hằn. 'Hừ' một tiếng, phất tay, rời đi.

16.

Sau cuộc nói chuyện ở quán cà phê, Tiêu Linh bỗng nhiên được tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã cùng với Tiêu Mạch.

Nghe nói rằng, Vu Cẩn từ cái hôm chiếu video, Tiêu lão gia xin cho cậu ta nghỉ học, đến giờ cũng được gần một tháng rồi, cũng sắp thi học kì, nhưng không thấy đi học lại. Tiêu Linh cũng không quan tâm cho lắm, trong tác phẩm viết về thế giới này, nhân vật chính công Tiêu Linh vì phản đối không cho Vu Cẩn sinh đứa bé trong bụng ra, Tiêu lão gia lấy quyền thừa kế ra ghè, Tiêu Linh bất chấp không cần quyền thừa kế, bố mẹ anh không đồng ý nên quyết định đưa anh ra nước ngoài du học.

Vu Cẩn được phép đẻ con, nhưng Tiêu lão gia cũng mất, trước khi ông mất, ông có cho phép cậu ta đẻ, nhưng với điều kiện, đứa trẻ đó không được vào nhà họ Tiêu, Vu Cẩn cũng phải ôm một số tiền đủ để sống đến cuối đời, rời khỏi nơi này.

Nhân vật chính công đi du học ba năm trở về, có bạn gái, chuẩn bị kết hôn, nhưng bị tác giả ám, đi đến đâu cũng bị hình ảnh của Vu Cẩn quấn thân, rồi không thể nào quên được Vu Cẩn, rồi tức giận vì thói quen cậu ta ở bên hầu hạ không thể nào bỏ được. Rồi bắt đầu bực mình, cáu gắt với cô người yêu. Rồi chẳng hiểu sao, lại nhìn thấy Vu Cẩn với đứa con ở đâu đó, thế là mặt dày đi theo đuổi.

Tiêu Linh cảm giác ghê tởm chết.

Thói quen cũng chỉ là thói quen, không có gì là không thể thay đổi.

Với một người mà bản thân từng ghét cay ghét đắng, còn ép bản thân phải rời khỏi quê nhà, thì không thể vì quen với việc được cậu ta hầu hạ mà chuyển từ ghét sang yêu được.

Đúng lúc Tiêu Linh ngồi ở quán cà phê, nhìn Tiêu Mạch, ghê tởm Vu Cẩn, thì Vu Cẩn xuất hiện.

Cậu ta bê nguyên bộ dạng gầy nhom, hốc hác, đôi mắt đỏ bừng, đầy tơ máu, gương mặt khổ sở, đi vào trong quán cà phê, đứng cách Tiêu Linh hai mét, cúi gằm đầu xuống, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.

No comments:

Post a Comment