11.
Tiêu Linh không biết, khi anh và bố anh dẫn Tiêu Mạch về nhà, các giáo viên và học sinh chứng kiến chuyện Tiêu Mạch hành hung Vu Cẩn đi hết, chỉ còn hiệu trưởng, Vu Cẩn, và Tống Minh ở lại trong phòng hiệu trưởng. Lúc này, Tống Minh mới bắt đầu trừng mắt nhìn hiệu trưởng.
Một hiệu trưởng của trường học bình dân, đương nhiên cũng sẽ sợ người thừa kế của một gia tộc giàu có. Tất nhiên, chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, video phòng thay đồ bị hủy, mọi người đạt thành nhận thức chung là chuyện này cứ thế mà bỏ qua, không ai nhắc lại nữa, chỉ cần nói rằng camera bị hỏng vài ngày nay, không ai chứng kiến, hiểu lầm coi như xong.
Vu Cẩn mặc dù vẫn còn lo lắng, và sợ Tiêu Mạch, nhưng cũng không dám nói ra sự thật, cho nên khi Tống Minh nói chuyện với hiệu trưởng, Vu Cẩn vẫn luôn lựa chọn im lặng, mãi đến khi bị Tống Minh kéo đi, ngồi vào trong xe của anh, Vu Cẩn mới ngập ngừng mở miệng nói một tiếng cám ơn lí nhí.
Tống Minh nhìn cậu ta một lúc, bật cười, vừa đưa tay xoa xoa đầu của Vu Cẩn, vừa nói.
"Đồ ngốc, sao phải đi cảm ơn."
"Em lại mang rắc rối đến cho anh." Vu Cẩn khe khẽ nói, giọng nói có phần khàn khàn, nhỏ nhẹ, nghe càng thêm đáng thương.
Tống Minh hơi hơi nhíu mày, đang ngồi ngay ngắn trên ghế lái xe, bỗng nhiên quay hẳn người về phía Vu Cẩn, cầm lấy bắp tay của cậu ta, gương mặt nghiêm túc.
"Vu Cẩn, về việc ở phòng thay đồ...."
"Là do em làm." Vu Cẩn bỗng nhiên cao giọng, nước mắt lại bắt đầu tràn ngập trong hốc mắt của cậu ta. "Tống Minh, em thật sự không biết làm thế nào cả, Tiêu Linh hoàn toàn không để ý đến em, em thật sự muốn gặp anh ấy, muốn nghe anh ấy giải thích."
Vừa dứt lời, gương mặt của Vu Cẩn lại ướt nhẹp nước mắt.
Tống Minh nhíu mày, sau đó hậm hực thở dài một cái.
"Vu Cẩn, em không cần phải như vậy, Tiêu Linh từ trước đến giờ chỉ đang trêu đùa em mà thôi...."
"Em biết, nhưng em thật sự không cam lòng." Vu Cẩn sụt sịt. "Em không biết phải làm sao cả. Em không biết phải làm sao, bao nhiêu năm như vậy, Tiêu Linh vẫn không thể thích em."
"Vu Cẩn, vậy Tiêu Mạch nói...."
"Là em nhốt cậu ta lại, để lấy số của Tiêu Linh..."
Vu Cẩn thật sự không chịu đựng nổi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt của cậu ta, giọng nói nức nở, nhưng lí nhí, phải kiên nhẫn lắm, Tống Minh mới có thể nghe rõ được cậu ta nói gì. Tống Minh thở dài, đưa tay ôm lấy đầu của Vu Cẩn, kéo cậu ta dựa vào trong lồng ngực mình, hi sinh cả cái áo sơ mi đẹp đẽ cho cậu ta lau nước mắt, nước mũi.
12.
Tiêu Linh không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đưa Tiêu Mạch về nhà, nhưng cũng đoán được kha khá. Tiện thụ thì đương nhiên sẽ có một anh công ôn nhu tốt tính che chở, Tống Minh làm sao có thể để cho toàn bộ người khác biết được chuyện Vu Cẩn làm. Đương nhiên, anh cũng sẽ không để cho tiểu thụ của mình bị bắt nạt trôi qua một cách yên lặng.
Tiêu Mạch từ lúc ở phòng hiệu trưởng trở về, vẫn luôn im lặng, trước mặt bố của Tiêu Linh, cậu vẫn luôn không biểu hiện ra quá mức ỷ lại vào anh, nhưng vừa về đến nhà, Tiêu Linh dẫn Tiêu Mạch lên phòng, trong thế giới của hai người, Tiêu Mạch lập tức vất cái cặp sang một bên, ôm chầm lấy cánh tay của Tiêu Linh, không chịu buông.
Tiêu Linh cảm thấy buồn cười, Tiêu Mạch luôn có tố chất của một tiện thụ, may mà bà chị tác giả không cho cậu cái tính cách nhu nhược như Vu Cẩn, nếu không anh cũng đủ phiền chết. Tiêu Mạch tiện vừa đủ, giống như một con chó nhỏ, đánh, đuổi thì chạy, nhưng vẫn cứ lò dò đi theo chủ, chủ gọi, lại vẫy đuôi chạy đến. Thật sự rất đáng yêu.
Tiêu Linh rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Tiêu Mạch, ôm cậu vào lòng, để cậu vòng tay ôm lấy eo mình. Tiêu Mạch cọ cọ cái mũi đỏ ửng vào vai anh, hơi thở hơi có phần nghẹn ngào.
"Vu Cẩn thật đáng ghét."
"Được rồi." Vừa nói, Tiêu Linh vừa vỗ vỗ đầu Tiêu Mạch, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh giường, cho cậu ngồi vào lòng mình, cười nói. "Kể lại anh nghe xem, tên đáng ghét kia làm gì vợ của anh."
"Anh ta nhốt em vào phòng thay đồ." Tiêu Mạch chu mỏ lên cãi.
"Sao em biết là Vu Cẩn nhốt?" Tiêu Linh vuốt vuốt mái tóc bù xù của cậu.
"Em nhìn thấy giày của anh ta qua khe cửa. Cả lớp có mỗi mình anh ta đi đôi giày vỏ cá sấu, nhìn ngứa mắt chết đi được."
Tiêu Linh cười tươi rói, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Mạch, kéo cậu ngồi sát vào trong ngực mình, hôn hôn cái trán của cậu một cái.
"Sau đó thì sao?"
"Em hét lên, nhưng chả ai ở trong phòng cả. Đến lúc em đạp cửa chạy ra, thì anh ta đang lục tung cả cái tủ đồ của em lên, cặp của em còn rơi xuống đất, sách vở nhăn nheo nhăn nheo." Tiêu Mạch phụng phịu, sau đó giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Linh, đôi mắt trong veo. "Nhưng không hiểu sao, điện thoại của em lại nằm im trong tủ đồ."
Tiêu Linh vẫn duy trì nụ cười mỉm, bà chị tác giả vẫn cho Tiêu Mạch một cái đầu đủ thông minh, thật sự rất đáng yêu.
13.
Hôm sau, Tiêu Linh xin cho Tiêu Mạch nghỉ tiết học đầu tiên, dẫn cậu lên phòng hiệu trưởng, lấy lý do là hôm qua Tiêu Mạch vẫn luôn miệng nói Vu Cẩn nhốt cậu trong phòng thay đồ, sau đó lục lọi tủ đồ của cậu, cho nên muốn xem lại video trong phòng thay đồ, để nếu cậu có sai, còn nói dối, gia đình sẽ xem xét để dạy dỗ lại cậu.
Hiệu trưởng lập lờ nửa ngày, chỉ nói video phòng thay đồ bị hỏng mấy ngày nay, vẫn chưa được sửa chữa, bên phía Vu Cẩn cũng không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên chuyện này coi như bỏ qua.
Nói qua nói lại, Tiêu Linh cũng không mất kiên nhẫn, không tiếp tục đứng nói chuyện, mà kéo Tiêu Mạch ngồi xuống bàn tiếp khách trong phòng hiệu trưởng, giọng nói chắc chắn.
"Mẹ cháu trước kia có quen cô Ninh Lan, hiệu phó của trường, sở dĩ gửi Tiêu Mạch vào trường này học, một phần cũng là nhờ cô theo dõi xem Tiêu Mạch thế nào. Hiệu trưởng cũng biết, Tiêu Mạch là nhà cháu mới nhận nuôi một năm trước, hồi còn ở trong trại mồ côi, Tiêu Mạch đã đánh nhau vài lần. Cháu sợ tính cách thằng nhóc khó thuần, cho nên cũng nói với cô Ninh Lan, gia đình xin quyên góp toàn bộ hệ thống camera của nhà trường, nhưng cũng xin phép, bất cứ vụ ma sát nào có liên quan Tiêu Mạch, đều phải gửi về gia đình....."
Nói một hơi dài, Tiêu Linh dừng lại, tự rót nước cho mình, ánh mắt liếc nhìn về hiệu trưởng vẫn đang ngồi yên trên cái ghế đệm phía sau bàn làm việc, hơi hơi nở nụ cười.
"Hôm nay cháu xin cho Tiêu Mạch nghỉ hẳn một buổi, cũng nhờ hiệu trưởng cho gọi những học sinh chứng kiến việc hôm qua, lên xem lại video, nếu Tiêu Mạch sai, cháu sẽ bảo em ấy trước mặt mọi người xin lỗi Vu Cẩn, nhưng nếu Tiêu Mạch không sai, cũng coi như giải oan cho em ấy. Tiêu Mạch còn nhỏ, nếu không nghiêm khắc, sợ sau này lớn lên sẽ càng khó quản."
Hiệu trưởng ngồi im một lúc, Tiêu Linh cũng không nóng vội, rót cho Tiêu Mạch một cốc nước. Khoảng mười phút sau, hai người mới thấy hiệu trưởng đứng dậy, dùng điện thoại bàn gọi về phòng quản lý giáo viên, học sinh, yêu cầu dùng loa gọi những học sinh có mặt trong vụ xô xát ngày hôm qua lên phòng họp.
Vì lượng sinh viên học sinh quá đông, ngày hôm qua, hiệu trưởng có thể nhớ mặt, biết tên của các giáo viên có mặt ở đó, nhưng sinh viên thì không, cho nên chỉ có thể dùng loa để gọi, điều này khiến cho các học sinh thêm tò mò, cửa phòng họp mặc dù đóng cửa, nhưng ngoài hành lang thì đều bị chen lấn chật kín bởi sự tò mò của đám học sinh nhỏ tuổi.
Vu Cẩn bị gọi lên phòng họp, toàn thân bủn rủn, nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng không thể vì cậu ta không đi được mà bỏ qua, lại nghe phó hiệu trưởng nói qua về trường hợp của cậu ta, cho nên, chỉ có thể nhắm mắt cho hai học sinh kéo Vu Cẩn lên phòng họp.
Video ngày hôm qua bị xóa, nhưng trước khi bị xóa đã được đội ngũ kĩ thuật của công ty camera sao chép lại để gửi về gia đình của Tiêu Linh. Vu Cẩn bị bạn học dìu lên đến nơi, trong màn hình ti vi đang chiếu lại cảnh cậu ta run rẩy mở điện thoại của Tiêu Mạch, không biết làm gì đó, đến lúc Tiêu Mạch lao ra, cậu ta cũng kịp ném cái điện thoại trở về tủ đồ của Tiêu Mạch.
Tiêu Mạch túm cổ của Vu Cẩn, chưa kịp làm gì, cửa phòng đã bị bảo vệ mở ra, và mọi người ùa vào.
Trước mặt toàn bộ giáo viên trong trường, cùng với vài học sinh được cho phép đi vào phòng họp, Tiêu Linh tắt video, quay người, ném điều khiển lên trên bàn họp, nhìn về phía Vu Cẩn, ánh mắt mang theo vài phần chán ghét.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn về phía Vu Cẩn, khiến cậu ta càng thêm sợ hãi, run rẩy, môi trắng bệch, mặt tái mét, sợ hãi đến mức, quên luôn cả khóc.
Tiêu Linh nhìn cậu ta một lúc, sau đó, đút tay túi quần, dùng ánh mắt khó chịu nhìn cậu ta.
"Vu Cẩn, cậu phiền tôi chưa đủ à, lại đi tìm Tiêu Mạch làm phiền."
Mọi người : "...."
"Tôi không ghét gay, dù sao xã hội bây giờ cũng đang cố gắng cho gay dung nhập vào cuộc sống của người bình thường. Nhưng những cái loại gay mà biết người khác không thích mình, người khác là thẳng, vẫn cứ cố tình đeo bám, lại còn làm hại người nhà của người ta, không một ai chấp nhận được."
"..."
"Đừng có đến làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tiêu Linh kéo Tiêu Mạch ra khỏi phòng họp. Hôm nay cho cậu nghỉ học cả một ngày, không cần xin phép.
Hết chương 4.
No comments:
Post a Comment