7.
Tống Minh lôi kéo Vu Cẩn ra khỏi quán cà phê, giống như bao câu chuyện khác, hay những bộ phim hàn quốc khác, nam phụ lôi kéo nữ chính, ném nữ chính vào xe ô tô của mình, leo lên xe, lái nhanh vun vút, càng đi càng tức, sau đó vì tốc độ quá nhanh mà suýt nữa đâm vào phương tiện giao thông trên đường, rồi bị nữ chính ngăn cản, chiếc xe dừng két lại một cái. Cả hai hoảng hốt, mồ hôi ướt đẫm trán, rồi nam phụ quay sang cưỡng hôn nữ chính.
Tống Minh và Vu Cẩn làm theo tình tiết, không khác chút nào. À, theo bình thường thì nữ chính sẽ giãy dụa, ở đây, Vu Cẩn yếu đuối, cộng đau lòng, cho nên để người ta cưỡng hôn mà không hề giãy dụa.
Hai người hôn khó bỏ khó dời, đến khi cả hai không thở nổi, Tống Minh mới buông Vu Cẩn ra, hai người ai ngồi trở về ghế của người đó, bình phục hô hấp của mình.
Lúc này, Vu Cẩn mới bắt đầu sợ hãi, thân thể của cậu ta bắt đầu run rẩy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt tràn ngập trong đôi mắt đen láy. Nụ hôn đầu của cậu ta, vốn không được Tiêu Linh để ý, giờ lại mất trong tay một người đàn ông khác.
Vu Cẩn cảm thấy bản thân thật sự bẩn thỉu, ghê tởm. Cậu ta không dám trách Tống Minh, chỉ biết căm ghét chính bản thân mình.
Và rồi, Vu Cẩn khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy khổ sở. Nước mắt của cậu ta khiến Tống Minh thương tiếc, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Linh. Tại sao một người yêu mình đến như vậy, Tiêu Linh lại không biết trân trọng. Ba năm trôi qua, Tiêu Linh lại đi chọn một nam nhân khác, không chấp nhận Vu Cẩn.
Tống Minh quyết định, sẽ độc chiếm Vu Cẩn.
Và như mọi câu chuyện tiện thụ khác, công pháo hôi quyết định sẽ theo đuổi thụ chính một cách mạnh mẽ, để sự chú ý của thụ chỉ dành cho riêng mình. Sau đó, sẽ cho Tiêu Linh hối hận vì những gì cậu ta làm.
Như mọi người đều biết, công pháo hôi chỉ xuất hiện để nhân vật công nhận ra tình cảm của mình dành cho thụ mà thôi. Thật tiếc là, Tiêu Linh lúc này đang ôm ôm ấp ấp tráng thụ của mình, cùng nhau xem phim.
8.
Tiêu Mạch năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, cho nên Tiêu Linh chẳng thể sơ múi được gì, ngoài việc nắm tay, hôn hít, ôm ấp một chút. Anh đương nhiên là không muốn vào tù sớm vì tội ấu dâm rồi.
Buổi sáng, Tiêu Linh đưa Tiêu Mạch đến lớp, xe của anh vừa dừng ở cổng trường, đập vào mắt là hình ảnh Tống Minh săn sóc mở cửa xe cho Vu Cẩn, khiến Tiêu Linh vui như mở cờ, sáng sớm đã có tin vui.
Tiêu Mạch lại không nhìn thấy hình ảnh đó, cậu chồm người qua khỏi ghế phó lái, ôm lấy cổ Tiêu Linh, hôn một cái thật sâu lên má anh, rồi cầm cặp nhảy ra khỏi xe, đóng cửa lại, vẫy vẫy tay với anh.
Tiêu Linh mỉm cười, lắc lắc đầu. Khi xe của Tiêu Linh biến mất trong góc khuất, Tiêu Mạch mới chậm chạp ôm cặp đi vào trong trường.
Thật không may, toàn bộ hành động đều bị cặp đôi Tống Minh và Vu Cẩn nhìn thấy. Tống Minh thấy Vu Cẩn vẫn luôn im lặng nhìn theo bóng xe của Tiêu Linh, trong lòng càng thêm bực bội. Tống Minh hận, hận vì bản thân mình hiện tại vẫn không đủ cứng cáp, tiếp quản toàn bộ nền kinh tế của gia tộc, để có thể cho Tiêu Linh một bài học.
Hiện tại, Tống Minh chỉ có thể điều động một chút tài nguyên nho nhỏ trong toàn bộ hệ thống to đùng của Tống gia, nhưng chút tài nguyên đó, hù dọa những người bình thường thì dễ dàng, lại không thể đấu lại chủ một quán cà phê nho nhỏ là bố của Tiêu Linh.
Tống Minh bực bội, nhưng không thể phát tiết toàn bộ sự bực bội của bản thân, còn phải đè nén sự khó chịu đó xuống để an ủi Vu Cẩn. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, ôm lấy vòng eo gầy guộc của Vu Cẩn, khác với dáng người cơ bắp, khỏe mạnh của Tiêu Mạch, Vu Cẩn thuộc loại hình cao gầy, làn da không quá trắng, nhìn thế nào cũng thấy đàn ông, chẳng hiểu sao tính cách lại có phần yếu đuối.
Tống Minh cho rằng đó là do thời gian trước kia Vu Cẩn bị Tiêu Linh bắt nạt quá nhiều, đả kích quá nhiều, cho nên tính cách có phần nhu nhược. Nhưng không sao, hiện giờ đã có anh bảo vệ Vu Cẩn, sẽ không ai có thể bắt nạt được Vu Cẩn hết.
Giữa cổng trường, bao nhiêu sinh viên qua lại, Tống Minh dùng hai tay, nhẹ nhàng ôm Vu Cẩn vào trong lòng, vuốt ve sống lưng run rẩy của cậu, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên tóc cậu. Hai người đứng im ở đó một lúc lâu, đến khi tiếng chuông vang lên, báo đã vào giờ học, Vu Cẩn mới giật mình, nhẹ giọng gọi tên Tống Minh, đợi anh buông lỏng tay ra, mới ôm cặp chạy vào trong lớp.
9.
Suốt những tiết học đầu tiên, Vu Cẩn ngồi trong lớp nhưng không khác gì một con búp bê vô hồn, thi thoảng quay xuống chiếc bàn học ở cuối lớp, vị trí của Tiêu Mạch, nhìn cậu thoải mái dựng quyển sách lên để lấy lệ, còn bản thân thì loáy hoáy bấm điện thoại, trái tim của Vu Cẩn càng cảm thấy khó chịu.
Tiêu Mạch nhất định là đang nhắn tin với Tiêu Linh.
Tiêu Mạch có số điện thoại của Tiêu Linh.
Tiêu Mạch được ở bên Tiêu Linh....
Càng nghĩ, Vu Cẩn càng khó chịu.
Nhưng cậu ta không biết làm gì để giải tỏa sự khó chịu của bản thân.
Vừa bắt đầu giờ thể dục, Vu Cẩn lén lút đi theo Tiêu Mạch đến phòng thay đồ, nhưng chưa kịp hoàn thành tội ác của mình, đã bị Tiêu Mạch phát hiện.
Tiêu Mạch hét ầm lên.
"Vu Cẩn, cậu định làm gì?"
Lúc này, mọi người trong lớp đã ra hết sân thể dục, nhưng hành lang vẫn luôn có người đi qua đi lại, nghe tiếng hét của Tiêu Mạch, mọi người sợ xảy ra chuyện gì, cho nên vội vàng chạy vào phòng xem, có người còn nhanh tay đi gọi giáo viên.
Vu Cẩn bị tiếng hét của Tiêu Mạch làm cho hoảng sợ. Dựa vào sức khỏe và hình thể, Vu Cẩn không thể làm gì được Tiêu Mạch, cho nên, Vu Cẩn muốn moi được số điện thoại của Tiêu Linh, chỉ có thể chờ đợi Tiêu Mạch đi vào phòng thay đồ, khóa trái cửa, nhốt Tiêu Mạch vào trong đó, rồi tranh thủ đi lấy điện thoại Tiêu Mạch để tìm kiếm số của Tiêu Linh.
Mọi người thắc mắc vì sao Vu Cẩn có thể làm được đến mức này với cái tính cách nhút nhát đó sao? Đương nhiên thì một mình Vu Cẩn sẽ không dám nghĩ đến cái cách làm này, trừ việc, chúng ta vẫn sẽ có những nhân vật như nữ pháo hôi, nam pháo hôi ghen tị với Vu Cẩn, ghen tị vì cậu ta được Tốn Minh để ý, nên ngầm động viên, nghĩ kế, thúc đẩy tinh thần cho Vu Cẩn làm.
Đương nhiên thì một kẻ nhát gan như Vu Cẩn sẽ không thể làm việc này một cách hoàn hảo được.
Vu Cẩn vừa nghe thấy tiếng hét của Tiêu Mạch, lập tức ngã bệt xuống đất, toàn thân run rẩy nhìn về phía cánh cửa đang bị Tiêu Mạch đấm bùm bụp từ phía bên trong. Cậu ta loạng choạng đứng dậy, kịp thời khóa trái cửa phòng thay đồ trước khi có người đi ngang qua chạy đến, rồi đi lục tìm điện thoại trong ngăn để đồ của Tiêu Mạch.
Vu Cẩn vừa vặn lưu được số điện thoại của Tiêu Linh vào điện thoại của mình, cất điện thoại của Tiêu Mạch vào chỗ cũ, thì Tiêu Mạch cũng đồng thời phá được cửa mà đi ra ngoài. Và cũng thật trùng hợp, Tiêu Mạch vừa túm lấy tóc của Vu Cẩn, định đấm cậu ta một cái, thì ở ngoài cửa, giáo viên và các học sinh lớp khác, cũng mở cửa và xông vào.
Hiện trường lúc này, thành Tiêu Mạch khóa trái cửa đánh Vu Cẩn. Vu Cẩn sợ hãi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt tội nghiệp. Trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Mạch và Vu Cẩn bị lôi lên trên phòng hiệu trưởng.
10.
Về phía gia đình Tiêu Mạch, bố Tiêu Linh và Tiêu Linh cùng nhau lên gặp hiệu trưởng, còn về phía Vu Cẩn, vì quá sợ hãi, không biết gọi cho ai, cậu ta đành phải gọi điện nhờ Tống Minh ra mặt hộ mình. Lời giải thích khá là đơn giản, Vu Cẩn sợ ông nội thất vọng về mình, cho nên không dám gọi điện cho Tiêu Lão gia.
Khi Tiêu Linh cùng với bố mình đi vào phòng giám hiệu, Tống Minh đang ôm Vu Cẩn, vừa lau nước mắt, vừa an ủi cậu ta. Nhìn thế nào cũng giống như Vu Cẩn là một người bị hãm hại, mà người hãm hại, chính là Tiêu Mạch.
Hai người gật đầu chào hiệu trưởng, và các giáo viên ở đây, đi tới chỗ của Tiêu Mạch. Nhìn thấy Tiêu Linh, hốc mắt của Tiêu Mạch lập tức đỏ, cậu ôm lấy anh, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, hét lên.
"Anh, Vu Cẩn nhốt em vào phòng thay đồ, nhân dịp ăn trộm điện thoại của em. Em chưa kịp đánh cậu ta, cậu ta đã khóc lên, làm mọi người nghĩ là em bắt nạt cậu ta."
Tiêu Linh chưa kịp nói gì, Tống Minh đã quát ầm lên với Tiêu Mạch.
"Tiêu Mạch, cậu học ở đâu ra cái thói hở ra chút là đánh bạn học. Không khác gì côn đồ cả."
Tiêu Mạch uất ức, quay đầu lại nhìn Tống Minh, hét trả lại.
"Nhưng cậu ta nhốt tôi ở trong phòng thay đồ, còn có ý định trộm đồ của tôi, sao tôi không được đánh cậu ta."
"Được rồi, được rồi."
Lúc này, hiệu trưởng lên tiếng, ngăn cản cuộc cãi vã tiếp tục diễn ra.
Tiêu Mạch nghe hiệu trưởng nói vậy, cũng không thể nói thêm gì, phụng phịu quay lại ôm lấy Tiêu Linh.
Tiêu Linh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, vừa thấy đáng thương, vừa thấy buồn cười. Dù năm nay đã mười sáu tuổi, nhưng Tiêu Mạch cũng mới tổng cộng tiếp xúc với thế giới này có ba năm mà thôi. Bố mẹ anh lại thấy cậu đủ ngoan, học tập kém chút nhưng lễ nghi giao tiếp khá ổn, cho nên không quá chăm chú dạy dỗ cậu, cũng không khắt khe với cậu. Ai biết đâu, để Tiêu Mạch ngây thơ, nghĩ rằng người ta bắt nạt mình mình phải trả thù lại, không biết giả bộ yếu thế.
Nhìn về phía Vu Cẩn, cậu ta vẫn cứ đang nước mắt ngắn nước mắt dài trong vòng tay của Tống Minh, yếu đuối vậy, mới khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ muốn bênh vực.
Nói là vậy, nhưng những người ở đây cũng không quá thích việc Vu Cẩn cứ luôn khóc mãi khóc mãi. Hiệu trưởng cũng hơi khó chịu. Một người đàn ông, nhút nhát chút không sao, nhưng tự mình gây sự, lại còn tự dọa mình sợ hãi đến phát khóc, cũng thật là không chấp nhận được.
Hiệu trưởng hắng giọng, quay về phía Vu Cẩn, nhẹ giọng hỏi.
"Vu Cẩn, em có thể dừng khóc lại được hộ thầy một chút được không?"
Vu Cẩn sụt sịt, cố gắng lấy tay áo lau đi gương mặt ướt nhẹp của mình, rồi ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía hiệu trưởng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Bạn Tiêu Mạch nói, có đúng không?"
"Em... em... "
Vu Cẩn lắp bắp, cậu ta không biết giải thích chuyện này như thế nào. Sợ rằng nói ra sự thật, sẽ càng bị Tiêu Linh và bố của anh chán ghét hơn. Cho nên cái từ 'em' cứ quanh quẩn ở cửa miệng mất một lúc lâu, đến mức Hiệu Trưởng không còn chút kiên nhẫn nào, khẽ nhíu mày, Tống Minh lại đột nhiên lên tiếng.
"Vu Cẩn từ nhỏ tính tình nhát gan, làm sao dám làm chuyện như vậy, Vu Cẩn, em nói cho mọi người biết, việc này là do Tiêu Mạch bịa ra đúng không?"
Dù sao thì Tiêu Mạch thân thể cao lớn, còn có cơ bắp, tính tình còn hùng hùng hổ hổ như vậy, bịa ra một chuyện như vậy, cũng không đáng gì.
Thế là Vu Cẩn im lặng, không lắc không gật, cúi gằm mặt xuống, coi như chấp nhận lời giải thích của Tống Minh.
Tiêu Linh đương nhiên là nhạy bén nhận ra việc này, cho nên vẫn giữ chặt Tiêu Mạch, không cho cậu nổi nóng. Chậm chạp lên tiếng.
"Hiệu trưởng, em xin phép cho Tiêu Mạch về nhà trước để hỏi rõ chuyện này. Mọi chuyện thế nào, thầy và các bạn ở lại, xem lại video phòng thay đồ, ngày mai em sẽ đưa Tiêu Mạch đến văn phòng, nếu em ấy sai, sẽ xin lỗi ngay trước mặt mọi người."
Nói xong, không liếc nhìn Vu Cẩn và Tống Minh lấy một cái, cùng với bố của mình, đưa Tiêu Mạch đi về nhà.
Hết chương 3.
No comments:
Post a Comment