Những ngày gần tết, con ngõ nhỏ bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp.
Cái chợ cóc nhỏ từ đầu ngõ mở rộng cả sâu vào bên trong cái ngõ, người đi lại đông dần, tiếng bàn tán ồn ào, kéo dài từ sáng đến tối, khiến chuột Cống tò mò, bất chấp thời tiết lạnh lẽo, ngày ngày bò ra ban công, thò đầu qua khe lan can, ngắm nhìn dòng người một cách thích thú.
Đây là cái tết đầu tiên của chuột cống.
Chuột Lang Ú chế giễu sự háo hức của nó, cũng chỉ nhận lại một gương mặt đầy ngơ ngác đến đáng thương của nó, mà không phải giọng nói ấm ức như mọi lần.
Buổi sáng nắng ấm, chuột cống chui ra khỏi cái ổ bằng mùn gỗ ấm áp trong cái lồng xinh đẹp, bò lên gốc cây vối, nhìn xuống những cây đào nhỏ nở hoa xinh đẹp được người ta bày bán ở một góc con ngõ nhỏ, thi thoảng quay lại xuýt xoa với Lang Ú.
"Thật đẹp."
Lang Ú cầm một hạt hướng dương trong tay, cũng đưa đầu nhìn xuống những bông hoa đào đang nở rộ.
"Đào lại nở sớm."
"Đó gọi là đào sao? Đào nở sớm không tốt sao?" Chuột Cống quay cái mặt ngốc ngốc của nó lại nhìn về phía Lang Ú.
"Đồ ngốc." Lang Ú cầm vỏ hướng dương gõ vào đầu chuột Cống một cái "Từ giờ đến tết còn hơn một chục ngày nữa, giờ đào nở bung, đến hôm đó sẽ rụng hết."
"Ồ..." Chuột Cống gật gù, mặc dù nó vẫn không hiểu lắm.
"Nếu đào rụng hết, sẽ không còn đẹp nữa, nếu không đẹp, thì người ta sẽ không trưng bày được."
"Cậu biết thật nhiều." Chuột Cống lại dùng đôi mắt long lanh nhìn về phía chuột Lang Ú đầy hâm mộ.
Chuột Lang Ú đương nhiên cũng không quan tậm sự sùng bái của Chuột Cống. Một là vì nó quá quen với ánh mắt đó của Chuột Cống, hai là bởi vì Chuột Cống thật sự quá ngốc, ai Chuột Cống cũng có thể sùng bái được. Lang Ú cầm nhân hạt hướng dương vừa gặm vừa ngó xuống nhìn ngắm các hàng quán được bày dưới con ngõ nhỏ.
Chuột Cống cũng yên lặng nhìn xuống cái chợ, mặc dù nó đã nhìn cái chợ suốt mấy ngày liền, nhưng mỗi ngày người ta lại bày ra thêm một thứ mới, thật sự khiến nó nhìn mãi không biết chán.
Được một lúc, chuột Cống lại quay sang hỏi Lang Ú.
"Lang Ú, cậu mấy tuổi rồi?"
Và rồi, Lang Ú bất ngờ quay sang dúi đầu nhìn về phía chuột Cống, quát lên.
"Nói ra hù chết cậu."
Nói xong, Lang Ú quay đuôi, đi vào trong nhà, bỏ mặc Chuột Cống co rúm lại vì sợ.
* * *
Còn vài ngày nữa là đến tết, con ngõ nhỏ bỗng nhiên xảy ra một vụ án mạng.
Một ngày thời tiết trở lạnh, mưa phùn giăng đầy trên những mái nhà, cái chợ trong con ngõ cũng trở nên ảm đạm hơn, phủ kín những màu xanh xanh đỏ đỏ của áo mưa và ô, cùng với màu cháo lòng của những cái nón, đám chuột lại trở nên ồn ào vì mới có một con chuột nhắt lớn tuổi vị rơi từ trên dây điện xuống giữa đường, chết ngay tại chỗ, lại bị xe chở hàng đi qua nghiến phải, tử trạng thảm thiết khiến bọn chuột bị ám ảnh.
Chuột Cống cũng bị ám ảnh. Vì nó thường xuyên ra nhìn chợ, cho nên, nó cũng là con chuột đầu tiên nhìn thấy xác của đồng bạn bị người ta lấy một tờ giấy, xách đuôi ném vào trong thùng rác.
Tết, đối với loài người là những ngày vui vẻ, như chuột Lang Ú nói, tết là lúc mọi nhà được đoàn viên, những người đi xa quê được trở về với gia đình, vui vẻ, ấm áp. Kể cả cô chủ nhỏ, chỉ hai ba ngày nữa cũng sẽ cho chúng nó trở về với gia đình của cô.
Tết, đối với đám chuột hoang trong ngõ này cũng là những ngày vui, thức ăn thừa rất nhiều, nhà nhà để rác tràn ra cả bên ngoài xe rác, vất la liệt dưới nền đất, rác thải từ những khu chợ cũng đều là những thứ chúng nó có thể ăn được, tết, với bọn chuột, là những ngày thức ăn sung túc, chúng nó không sợ đói.
Cái chết của một con chuột, thực sự không khiến đám chuột ám ảnh quá lâu, nhưng lại khiến chuột cống buồn mất cả một ngày, thậm chí đến việc nó thích nhất là ra ngắm nhìn cái chợ, tìm xem hôm nay có gì mới, cũng không khiến nó vực dậy tinh thần.
Lang Ú thấy chuột Cống buồn hề hề nằm co lại một góc trong cái lồng nhỏ, không nói gì, yên lặng bỏ đi đâu đó cả buổi chiều, đến khi cô chủ nhỏ khoác ba lô trở về nhà đổ thêm thức ăn cho hai con chuột, Lang Ú mới từ đâu trở về, mang theo cả một bông hoa đào đã nở vẫn còn tươi, khiến Chuột Cống bỏ qua cả nỗi buồn và sự ám ảnh, lại lao vào công việc chạy quanh Chuột Lang Ú với ánh mắt sùng bái.
Đương nhiên là chuột Lang Ú vẫn tỏ ra thản nhiên trước đôi mắt hâm mộ của Chuột Cống, lý do rất đơn giản, nó sang ban công nhà hàng xóm cắn trộm một bông hoa đào đang nở về cũng chỉ để cho Chuột Cống cảm thấy hâm mộ rồi quên đi con chuột chết ban sáng mà thôi.
* * *
Ngày cúng táo quân, cô chủ nhỏ bắt đầu những ngày nghỉ tết, nên lượn lờ đi mua sắm hết thứ này đến thức khác để về quê, đồ ăn chất đống ở trong nhà khiến Chuột Cống vừa ngạc nhiên vừa thèm đến phát điên.
Tuy nhiên, giống như cô chủ nhỏ, cô sinh viên của nhà hàng xóm bên cạnh cũng từ tỉnh khác trở về với gia đình, còn ôm theo cả một con mèo béo ú.
Chuột Cống cũng từng nhìn thấy mèo, nhưng toàn bọn mèo ta, vừa xấu xí, vừa hung hăng, thân hình gầy nhỏm, nhưng rất nhanh nhẹn. Còn con mèo béo của nhà hàng xóm, giống chuột Lang Ú, bộ lông xám khói mượt mà, thân hình bụ bẫm, lại rất lười biếng, cả ngày chỉ ăn rồi lại nằm lăn ra nền nhà, hoặc lăn vào trong lòng của cô chủ nhà bên. Sau vài ngày quan sát, dưới sự gợi ý của Lang Ú, Chuột Cống mới nhận ra được một điều tương đồng duy nhất giữa hai loại mèo này, đó là đều lười bắt chuột.
Thời đại này, đối với loài mèo, hứng thú đối với chuột còn không bằng một phần mười sự hứng thú đối với đống đồ chơi cho mèo.
Cuộc sống đầy đủ dường như khiến loài mèo quên mất thiên tính của mình, đó là đi săn chuột. Con mèo ta ở đầu ngõ, nhìn thấy chuột cũng chỉ nằm im phe phẩy đuôi, mặc kệ lũ chuột có chạy qua chạy lại cũng chẳng buồn bắt. May ra, nếu có một con chuột to gan, chạy đến trước mặt con mèo, thì con mèo mới có chút hứng thú trêu đùa lũ chuột.
Con mèo nhà hàng xóm, thậm chí còn chẳng thèm nhúc nhích thân hình béo ú của mình, chỉ biết dùng đôi mắt tròn vo nhìn đám chuột hoang trong ngõ đứng tụ thành đàn, chỉ chỏ, thậm chí, có con chuột còn to gan, đưa chân trước vuốt ve cái đuôi mượt mà của con mèo.
Hiển nhiên, chuột Cống là một con chuột to xác nhất trong đám chuột hoang, nhưng nó cũng là con chuột có lá gan nhỏ nhất trong đám chuột. Nó chỉ dám dùng hai chân trước ôm chặt lấy cái thanh dọc của lan can, dùng đôi mắt tò mò nhìn về phía con mèo, toàn thân liên tục run lẩy bẩy, dù khoảng cách giữa ban công nhà nó ở, với ban công mà con mèo đang nằm cách nhau hẳn một ngôi nhà, ngôi nhà này còn thụt sâu vào trong và không hề có ban công.
* * *
Buổi tối cuối năm, cô chủ nhỏ đi chơi với bạn bè về muộn, chỉ có hai con chuột chít chít với nhau suốt từ chiều đến tối.
Trời xẩm tối, bên ngoài đổ mưa phùn, gió rít gào bên khung cửa sổ, mang theo cả cái lạnh tràn ngập khắp căn phòng. Hôm nay cô chủ nhỏ mải đi chơi, lúc đi quên đóng cửa, hai con chuột phải rải thêm một đống mùn gỗ trong góc phòng, bật cái lò sưởi mini lên cao nhất, vẫn phải nằm co vào nhau mới cảm thấy một chút ấm áp.
Mặc dù mưa không hắt đến tận lồng, gió không thổi sâu vào tận bên trong cái lồng nhỏ, nhưng chỉ nghe tiếng gió rít gào cũng khiến hai con chuột cảm thấy lạnh run.
Chuột Cống và Chuột Lang Ú chui rúc vào một chỗ, ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Chuột Cống vô ý thức run rẩy, đưa đôi mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm theo những tia sáng của ánh đèn đường hắt lên, toàn thân trở nên run rẩy. Trời biết, đất biết, chuột Lang Ú biết, và đám chuột hoang trong cái ngõ này đều biết, Chuột Cống là một con chuột nhát gan, trong khi tất cả mọi loài chuột đều hoạt động về đêm, thì Chuột Cống lại là một con chuột sợ bóng đêm.
Tiếng mèo kêu mãi kêu mãi không ngừng, rốt cuộc đánh thức Chuột Lang Ú. Lang Ú đưa chân trước vỗ vỗ cái mông của Chuột Cống, vừa cầm đuôi của Chuột Cống kéo lui về sâu trong đám mùn gỗ, vừa thì thầm.
"Con mèo này chắc là bị kẹt ở cái bồn hoa nhà bên cạnh, không mò sang đây được đâu."
"Sao cậu biết." Chuột Cống lí nhí hỏi lại, nó rất tin tưởng Chuột Lang Ú, nhưng nỗi sợ vẫn cứ khiến thân thể của nó run rẩy.
"Sao tôi không biết." Chuột Lang Ú trả lời đầy tự hào "Con mèo này còn ngu và nhát hơn cả cậu nữa."
Chuột Cống đương nhiên không thể phản bác được gì, tuy nhiên trong lòng vẫn không mấy vui vẻ. Nó hơi nhúc nhích thân thể béo ú của mình đến gần khay thức ăn, vơ vơ vài viên đậu nành, ôm vào lòng, chạy về cái ổ mùn gỗ ấm áp cùng với Chuột Lang Ú. Hai con chuột vừa nhấm nháp, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng hồ chỉ mười hai giờ kém mười lăm, tiếng mèo vẫn liên tiếp vang lên, lúc này, dưới sự phụ trợ của những tán lá ướt đẫm nước mơ lung lay dưới ánh đèn đường mơ hồ, nghe càng thêm thê lương. Chuột Cống bắt đầu quên đi nỗi sợ hãi, chuyển dần sang đồng cảm và thương xót cho con mèo tội nghiệp.
Trời không biết đã ngớt mưa hay chưa, nhưng tiếng gió rít gào nghe thật ghê gớm, trước khi gặp Chuột Lang Ú, một cơn mưa mùa hè cũng khiến nó cảm thấy lạnh lẽo, huống hồ, trời mùa đông lại lạnh lẽo như thế này.
Chuột Cống nghĩ ngợi một lúc, lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, nó lại bị tiếng ồn ào từ nhà bên cạnh đánh thức.
Lúc này, Chuột Lang Ú đang đứng ở cửa sổ, ngó đầu ra ngoài nhìn gì đó, tiếng mèo kêu cũng trở nên đứt quãng, sau đó cũng lắng dần xuống theo tiếng ồn ào của nhà bên.
Chuột Lang Ú quay trở lại chuồng, nhìn gương mặt ngốc nghếch của Chuột Cống, không đành lòng nhìn thẳng, chỉ biết vỗ đầu Chuột Cống một cái, giải thích.
"Cô chủ nhỏ nhà bên đi chơi về, thấy con mèo béo kia bị kẹt, huỳnh huỵch chạy sang nhà hàng xóm nhờ đem con mèo vào nhà."
"..."
Chuột Cống im lặng, lại dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mùa đông thật lạnh, may mà, mùa đông đầu tiên của nó được ở cùng với Chuột Lang Ú.
End.
-------------------------------
Đôi ba lời của tác giả : Dạo này tôi thật sự bận =.=! Lúc rảnh thì lại lười, cái phần này định up trước tết cơ, thế quái nào sắp rằm tháng giêng đến nơi rồi mới up được. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
Linh Miêu
Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ. Một con ngồi yên, một con đổi chỗ.
Sunday, February 25, 2018
Sunday, December 17, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 6
"Tiêu Linh."
Vu Cẩn chưa kịp đi đến trước mặt Tiêu Linh, chỉ mới kịp cất cái giọng lí nhí gọi anh một tiếng, đã bị Tiêu Mạch hùng hổ lao đến túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch ra bên ngoài quán cà phê.
Tiêu Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vội vàng chạy theo Tiêu Mạch đi ra ngoài quán.
Ở ngay một góc vỉa hè ở bên ngoài quán, Tiêu Mạch đang khoanh tay lại, gương mặt đầy tức giận nhìn Vu Cẩn đang quỳ khóc ở phía đối diện, bất chấp ánh nhìn khó hiểu từ người đi đường.
Tiêu Linh chầm chậm đi lại gần phía Tiêu Mạch, thì nghe cậu quát lên.
"Đồ gay đáng chết, cút đi, anh tao là trai thẳng, mày cứ bám lấy anh tao làm gì."
Một câu quát, khiến người đi đường giật mình, mọi người nhìn về phía Vu Cẩn đang vừa quỳ vừa khóc, ánh mắt cũng chẳng còn chút thương tiếc nào, tán nhau đi thẳng. Chỉ có hai cảnh sát ở bót cảnh sát giao thông gần đó chạy lại gần.
Tiêu Linh cũng không muốn làm to mọi chuyện. Nhanh chóng đi đến kéo Tiêu Mạch vào lòng, đồng thời cũng mỉm cười với hai cảnh sát giao thông vừa mới chạy về phía này.
"Các anh thông cảm, dạo này tôi bị bạn gay này làm phiền nhiều quá, nên em trai tôi có chút nóng tính. Thực sự là em tôi mới chỉ lôi bạn ấy ra đây thôi, chưa kịp đánh đập gì bạn ấy đã khóc ăn vạ. Các anh có thể xem camera trong quán."
Hai cảnh sát giao thông cũng chỉ vừa mới thấy ồn ào nên chạy đến, cũng không nắm được tình hình. Nhìn thấy Vu Cẩn vẫn đang khóc sướt mướt, tuy nhiên trên người cậu ta không hề có dấu hiệu bị hành hung, cũng không tiện nói gì. Chỉ tạm thời gật gật đầu. Một người đến kéo Vu Cẩn đứng dậy, một người nói với Tiêu Linh.
"Giờ chúng tôi đưa cậu ta về đồn. Nếu cậu ta làm phiền anh lâu như vậy, sao không báo cảnh sát."
Tiêu Linh liếc liếc nhìn Vu Cẩn, cánh tay cố trấn an Tiêu Mạch, nở một nụ cười khổ, chậm chạp nói.
"Chuyện này tôi cũng ngại nói ra, cậu ta có chút quan hệ với nhà tôi. Ông nội tôi rất quý cậu ta. Tôi cũng nói với cậu ta nhiều lần, tôi không thích đàn ông, thế nhưng cậu ta cứ bám lấy tôi suốt một thời gian dài. Tôi cũng không biết cậu ta có bị bệnh gì về đầu óc không?"
Hai cảnh sát giao thông cũng không thể hỏi nhiều, đành cùng nhau lôi kéo Vu Cẩn trở về bót giao thông, chờ cảnh sát trật tự đến đưa về đồn lấy lời khai.
Đến khi hai cảnh sát giao thông lôi Vu Cẩn đi khuất, Tiêu Mạch mới quay đầu lại nhìn Tiêu Linh, bĩu môi phụng phịu. Tiêu Linh nhìn cậu, nở nụ cười.
"Bĩu cái gì."
"Anh lại bỏ qua cho cậu ta. Đáng ghét."
"Anh chưa hỏi em, em là con gái sao?"
"Đâu có."
"Sao bảo anh là trai thẳng?"
"Không biết." Lại bĩu môi.
17.
Sau cái lần Vu Cẩn bị đưa về đồn cảnh sát. Tiêu Linh và Tiêu Mạch lại có một thời gian dài bình yên. Tiêu Linh hoàn thành thủ tục nhập học đại học của thành phố, Tiêu Mạch cũng bước vào năm học cuối cấp, phải cắm đầu cắm cổ đi học thêm.
Thực ra Tiêu Linh cũng không muốn ép Tiêu Mạch học cố quá làm gì, cậu chỉ cần học cách làm bà chủ nhỏ, học cách quản lý quán cà phê, học lễ nghi giao tiếp bình thường là được. Dù sao, anh cũng không có ý định mở hẳn một công ty to, xây dựng nó thành một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu, cho nên Tiêu Mạch cũng không nhất thiết phải học cách trở thành một phu nhân đại gia.
Nhưng bố mẹ anh lại không đồng ý, Tiêu Mạch học tập thật sự quá bình thường, giáo viên nói rằng kiến thức của cậu bị thiếu nhiều, cho nên bắt buộc phải học bổ sung, nếu không, lên cấp ba sợ sẽ không thi được đại học. Hơn nữa, Tiêu Linh mồm nói sẽ không xây dựng công ty, nhưng bản thân anh đã lén lút có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài - cái nơi mà anh du học. Tiêu Mạch dù học cách giao tiếp như một bà chủ nhỏ, nhưng ít cũng phải có một cái bằng đại học, để người ta hỏi cũng có cái mà trả lời, không thể nói rằng cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi, học hành không ra gì. Như thế người ta sẽ cười vào mặt Tiêu Linh khi có một người vợ dốt nát.
Cho nên, Tiêu Mạch không được phép phục vụ trong quán cà phê, mà phải cắm mặt vào những buổi học thêm. Thời gian còn lại, học cách đi đứng, nấu nướng cùng với mẹ của Tiêu Linh.
Thêm một thời gian sau nữa, khi Tiêu Linh chán học, bắt đầu thuê người đi học, bắt đầu cúp học để dành thời gian xây dựng công ty của mình, khi lịch học của Tiêu Mạch dày đến mức thời gian ở trên lớp nhiều hơn thời gian ở nhà, thì Tống Minh gửi thiếp mời đám cưới, cô dâu là Vu Cẩn.
Theo một số nguồn tin, Vu Cẩn, nhờ Tiêu lão gia ra mặt, và nhờ Tống Minh che chở, cho nên, không phải chuyển giới tính, hoặc cấy trứng để sinh đẻ bình thường, chỉ phải lấy máu để nuôi trứng sau này thụ tinh nhân tạo, tuy nhiên, cũng không được Tống phu nhân yêu quý lắm.
Tống phu nhân là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà hầu hết, những phu nhân của các gia tộc đều là người mạnh mẽ, cho nên, dù con dâu là nữ, người ta cũng chỉ thích một cô con dâu mạnh mẽ, có suy nghĩ, có thủ đoạn, không ai đi lựa chọn một cô con dâu mỗi ngày chỉ biết khóc, lại còn yếu đuối. Vu Cẩn là đàn ông, nhưng tính cách thì không một ai trong ba gia tộc lớn lại không biết, cậu ta theo đuổi Tiêu Linh, làm ầm ĩ lên, cũng không ai không biết. Cho nên, Vu Cẩn gả cho Tống Minh, một phần vì sự quyết liệt của Tống Minh, một phần, cũng là Tiêu lão gia cho Tống gia một ít chỗ tốt. Đương nhiên, chỗ tốt này cũng đủ khiến cho bác của Tiêu Linh nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần Tiêu lão gia mất, dù có Tống Minh che chở, Vu Cẩn chắc chắn sẽ không ổn.
Huống hồ, Tống Minh lấy Vu Cẩn được một thời gian, có còn thích Vu Cẩn như trước nữa hay không, đó mới là vấn đề chính.
Đám cưới của Tống Minh và Vu Cẩn, Tiêu Linh và Tiêu Mạch không đi. Tiêu Mạch bận đi học thêm, Tiêu Linh thì bận, đưa đón Tiêu Mạch đi học thêm, an ủi trái tim buồn tủi của cậu, chỉ có bố mẹ Tiêu Linh đi tham dự.
18.
Tống Minh và Vu Cẩn cưới nhau được hai năm, suốt hai năm liền, Tiêu lão gia không một tháng nào không sang Tống gia đòi quyền lợi cho Vu Cẩn.
Vu Cẩn nhu nhược, vào nhà Tống gia, ban đầu vì đau lòng khi không được gặp mặt Tiêu Linh, ngày ngày câm như hến. Trước kia cậu ta chỉ biết hầu hạ Tiêu Linh, đến Tiêu lão gia cậu ta còn chẳng hầu hạ được mấy lần, sang bên Tống gia, cứ nghĩ rằng mọi người đều có quản gia hầu hạ quen rồi, cho nên, cũng chỉ biết hầu hạ Tống Minh. Mới đầu, mẹ của Tống Minh không có lý do, thấy vậy cũng chỉ nhìn một cái rồi cho qua.
Nhưng, Vu Cẩn là một người vợ không thể đem ra bên ngoài. Cậu ta lúc nào cũng cúi đầu, bộ dạng ủ rũ, không biết mở miệng bắt chuyện với người ngoài. Tống Minh ban đầu không quá để ý chuyện này, vì Tống gia vốn là một trong ba gia tộc lớn, dẫn vợ ra ngoài thì người ta cũng chỉ lấy lòng Vu Cẩn là chính, không ai dám gây rối trước mặt anh.
Chúng ta vẫn luôn có ngoại lệ. Và ngoại lệ đó, bắt đầu xảy ra sau một năm hai người cưới nhau.
Tiêu Linh vốn có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài, cho nên, ở trong nước cũng là trụ sở của công ty mà anh đã lập. Khi nền kinh tế bắt đầu hội nhập, con cháu của ba gia tộc lớn cũng để ý đến việc làm ăn với nước ngoài. Mà Tiêu Linh dù bị Tiêu lão gia cắt quyền thừa kế, dù sao cũng là con cháu của một trong ba gia tộc, cho nên, buổi yến hội hôm đó, Tiêu Linh được mời.
Tiêu Mạch phải đi học, nên Tiêu Linh dẫn cô thư ký nóng bỏng của mình đi dự tiệc.
Vu Cẩn lấy Tống Minh được hơn một năm, nhưng vẫn không chịu quên Tiêu Linh. Cho nên, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh ở yến hội, vẫn dùng mọi cơ hội để đến gần anh.
Nhưng Vu Cẩn đâu biết, cậu ta không chịu giao tiếp với ai, không chịu nói chuyện với ai, điều đó khiến cho rất nhiều phu nhân trong ba gia tộc khó chịu, mọi ngày vẫn mặc kệ cậu ta vì thấy cậu ta chỉ biết cắm mặt đi theo Tống Minh, nhưng buổi yến hội hôm đó thì khác, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh, thế là cậu ta rời khỏi Tống Minh, để đuổi theo Tiêu Linh, muốn nói chuyện.
Tiêu Linh biết những vị phu nhân kia muốn làm gì, cho nên anh đồng ý tìm một chỗ nói chuyện với Vu Cẩn.
Ai ngờ, cuộc nói chuyện đầy sướt mướt của Vu Cẩn, được phát trên loa của hội trường tổ chức yến hội. Ai ai cũng biết, ai ai cũng nghe thấy, Vu Cẩn lấy Tống Minh chỉ vì không chịu được việc chờ đợi Tiêu Linh trong vô vọng. Lấy Tống Minh rồi, cậu ta vẫn không thể quên được Tiêu Linh, vẫn quỳ gối xin Tiêu Linh cho mình một cơ hội, cậu ta còn sẵn sàng ly hôn với Tống Minh, chạy theo Tiêu Linh.
Thật sự là một thùng máu chó.
Vu Cẩn còn nói, khi đang đi với Tống Minh, mà nhìn thấy Tiêu Linh, cậu ta lảng tránh, vì sợ Tiêu Linh sẽ hiểu nhầm. Cậu ta chưa từng yêu Tống Minh.
Chuyện này, trở thành chủ đề bàn tán của cả ba gia tộc lớn, cùng với những gia tộc nhỏ lẻ suốt một thời gian dài.
Tống gia đề nghị Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn ngay lập tức. Tiêu lão gia cũng không thể nói gì được. Nhưng Tống Minh lại không đồng ý. Anh giải thích với Tống gia, anh biết Vu Cẩn không quên được Tiêu Linh, nhưng anh yêu Vu Cẩn, chấp nhận điều đó, cho nên vẫn muốn dùng thời gian để giải quyết chuyện này.
Nhưng, một năm trôi qua, Tống Minh vẫn chưa giải quyết được vấn đề, Tiêu lão gia vì không chịu nổi tuổi già luôn lo nghĩ, sau một lần bị Tống gia lấy cớ mắng Vu Cẩn, lăn ra ốm một trận, rồi qua đời.
19.
Đám tang của Tiêu lão gia, cả gia đình Tiêu Linh đều có mặt, bao gồm Tiêu Mạch. Đám tang được xử lý như bình thường, gia đình của Tiêu Linh vẫn như con cháu trong Tiêu gia, còn Vu Cẩn chỉ giống như một người khách, đến thắp hương, rồi mời ra ngoài uống nước. Dù sao thì, Tiêu lão gia mất sớm, một phần cũng là do Vu Cẩn, cho nên, gia đình họ Tiêu, không thể coi cậu ta như một người trong gia đình cho được.
Tống Minh và Vu Cẩn thắp hương xong, Vu Cẩn dù bị Tiêu gia xua đuổi, vẫn cố ở lại đến khi chôn cất Tiêu lão gia, không ai nói nhiều lời cái gì, dù sao Tiêu lão gia cũng từng coi cậu ta như cháu ruột, lo lắng cho cậu ta từng tí một, người ngoài cũng chỉ nói cậu ta nhu nhược, nhưng biết sống tình cảm.
Tống Minh lại biết, lý do khiến Vu Cẩn ở lại, không chỉ vì như vậy. Cho nên, khi đám tang của Tiêu lão gia đã kết thúc hoàn toàn, Vu Cẩn muốn chạy đi tìm Tiêu Linh, khiến Tống Minh nổi điên, lập tức túm cậu ta về nhà.
Suốt một năm, từ yến hội kia bắt đầu, Tống Minh chưa từng có một ngày trôi qua mà không bị anh chị em trong Tống gia, cũng như các đối tác, bạn bè cười vì trên đầu cắm hai cái sừng, anh vẫn luôn đối xử với Vu Cẩn rất tốt, vẫn bệnh Vu Cẩn mỗi khi mẹ của anh lấy cớ mắng nhiếc cậu.
Nhưng sống giữa áp lực, Vu Cẩn lại chưa có một ngày khiến anh vui vẻ, yên ổn, cậu ta không làm hết phận sự của một người vợ như cậu ta vẫn hứa. Cậu ta chưa có một ngày nào hầu hạ anh mà không đeo cái mặt như đưa đám.
Tống Minh nhớ Tiêu Linh từng nói, Vu Cẩn là một con người vừa tiện vừa bướng, cậu ta ngoại trừ khóc ra, không thể làm được một cái gì, có mắng cậu ta, cậu ta cũng im lặng chịu đựng, nhưng cậu ta không chịu thay đổi.
Mắng cậu ta không dẫn ra ngoài được. Cậu ta im lặng, ngày ngày cúi gằm mặt xuống, dùng đỉnh đầu chống đối những gì mà người khác nói.
Cho nên, dù Vu Cẩn có yêu Tiêu Linh đến mấy, Tiêu Linh cũng không cảm động. Vì cậu ta không chịu thay đổi, cho nên, Tiêu Linh không cần cậu ta.
Tiêu Linh cần một món đồ cũ hỏng, nhưng vẫn có thể sửa chữa, quét sơn bóng loáng để mang ra trưng bày, không phải một món đồ đã cũ, đã hỏng, lại không thể thay thế nội bộ, sửa chữa, chỉ thể vất ở góc nhà kho.
Tiêu Linh nói với Tống Minh, lấy Vu Cẩn, sẽ hối hận. Và sau hai năm ở với Vu Cẩn, Tống Minh đủ hối hận. Để khi Tiêu lão gia mất tròn một trăm ngày, Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn.
Chưa đợi Vu Cẩn thoát khỏi Tống Minh, tìm đến Tiêu Linh, cậu ta đã bị mẹ của Tống Minh, và mẹ của Tiêu Linh, móc nối với nhau, tìm người, đưa Vu Cẩn vào trại tâm thần, nhốt cậu ta ở đó.
Mẹ của Tống Minh biết sự dai dẳng của Vu Cẩn, đương nhiên thông cảm với mẹ của Tiêu Linh. Không thể giết cậu ta, chỉ có thể tốn một ít tiền để giam giữ cậu ta.
Đến tận lúc này, Tiêu Linh mới có thể thoát khỏi Vu Cẩn, sống hạnh phúc bên Tiêu Mạch, sống thêm vài chục năm, đến khi bố mẹ của Tiêu Linh lần lượt ra đi, hai người mới thu xếp trở về gặp bà tác giả đáng thương.
Hết thế giới 1.
Vu Cẩn chưa kịp đi đến trước mặt Tiêu Linh, chỉ mới kịp cất cái giọng lí nhí gọi anh một tiếng, đã bị Tiêu Mạch hùng hổ lao đến túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch ra bên ngoài quán cà phê.
Tiêu Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vội vàng chạy theo Tiêu Mạch đi ra ngoài quán.
Ở ngay một góc vỉa hè ở bên ngoài quán, Tiêu Mạch đang khoanh tay lại, gương mặt đầy tức giận nhìn Vu Cẩn đang quỳ khóc ở phía đối diện, bất chấp ánh nhìn khó hiểu từ người đi đường.
Tiêu Linh chầm chậm đi lại gần phía Tiêu Mạch, thì nghe cậu quát lên.
"Đồ gay đáng chết, cút đi, anh tao là trai thẳng, mày cứ bám lấy anh tao làm gì."
Một câu quát, khiến người đi đường giật mình, mọi người nhìn về phía Vu Cẩn đang vừa quỳ vừa khóc, ánh mắt cũng chẳng còn chút thương tiếc nào, tán nhau đi thẳng. Chỉ có hai cảnh sát ở bót cảnh sát giao thông gần đó chạy lại gần.
Tiêu Linh cũng không muốn làm to mọi chuyện. Nhanh chóng đi đến kéo Tiêu Mạch vào lòng, đồng thời cũng mỉm cười với hai cảnh sát giao thông vừa mới chạy về phía này.
"Các anh thông cảm, dạo này tôi bị bạn gay này làm phiền nhiều quá, nên em trai tôi có chút nóng tính. Thực sự là em tôi mới chỉ lôi bạn ấy ra đây thôi, chưa kịp đánh đập gì bạn ấy đã khóc ăn vạ. Các anh có thể xem camera trong quán."
Hai cảnh sát giao thông cũng chỉ vừa mới thấy ồn ào nên chạy đến, cũng không nắm được tình hình. Nhìn thấy Vu Cẩn vẫn đang khóc sướt mướt, tuy nhiên trên người cậu ta không hề có dấu hiệu bị hành hung, cũng không tiện nói gì. Chỉ tạm thời gật gật đầu. Một người đến kéo Vu Cẩn đứng dậy, một người nói với Tiêu Linh.
"Giờ chúng tôi đưa cậu ta về đồn. Nếu cậu ta làm phiền anh lâu như vậy, sao không báo cảnh sát."
Tiêu Linh liếc liếc nhìn Vu Cẩn, cánh tay cố trấn an Tiêu Mạch, nở một nụ cười khổ, chậm chạp nói.
"Chuyện này tôi cũng ngại nói ra, cậu ta có chút quan hệ với nhà tôi. Ông nội tôi rất quý cậu ta. Tôi cũng nói với cậu ta nhiều lần, tôi không thích đàn ông, thế nhưng cậu ta cứ bám lấy tôi suốt một thời gian dài. Tôi cũng không biết cậu ta có bị bệnh gì về đầu óc không?"
Hai cảnh sát giao thông cũng không thể hỏi nhiều, đành cùng nhau lôi kéo Vu Cẩn trở về bót giao thông, chờ cảnh sát trật tự đến đưa về đồn lấy lời khai.
Đến khi hai cảnh sát giao thông lôi Vu Cẩn đi khuất, Tiêu Mạch mới quay đầu lại nhìn Tiêu Linh, bĩu môi phụng phịu. Tiêu Linh nhìn cậu, nở nụ cười.
"Bĩu cái gì."
"Anh lại bỏ qua cho cậu ta. Đáng ghét."
"Anh chưa hỏi em, em là con gái sao?"
"Đâu có."
"Sao bảo anh là trai thẳng?"
"Không biết." Lại bĩu môi.
17.
Sau cái lần Vu Cẩn bị đưa về đồn cảnh sát. Tiêu Linh và Tiêu Mạch lại có một thời gian dài bình yên. Tiêu Linh hoàn thành thủ tục nhập học đại học của thành phố, Tiêu Mạch cũng bước vào năm học cuối cấp, phải cắm đầu cắm cổ đi học thêm.
Thực ra Tiêu Linh cũng không muốn ép Tiêu Mạch học cố quá làm gì, cậu chỉ cần học cách làm bà chủ nhỏ, học cách quản lý quán cà phê, học lễ nghi giao tiếp bình thường là được. Dù sao, anh cũng không có ý định mở hẳn một công ty to, xây dựng nó thành một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu, cho nên Tiêu Mạch cũng không nhất thiết phải học cách trở thành một phu nhân đại gia.
Nhưng bố mẹ anh lại không đồng ý, Tiêu Mạch học tập thật sự quá bình thường, giáo viên nói rằng kiến thức của cậu bị thiếu nhiều, cho nên bắt buộc phải học bổ sung, nếu không, lên cấp ba sợ sẽ không thi được đại học. Hơn nữa, Tiêu Linh mồm nói sẽ không xây dựng công ty, nhưng bản thân anh đã lén lút có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài - cái nơi mà anh du học. Tiêu Mạch dù học cách giao tiếp như một bà chủ nhỏ, nhưng ít cũng phải có một cái bằng đại học, để người ta hỏi cũng có cái mà trả lời, không thể nói rằng cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi, học hành không ra gì. Như thế người ta sẽ cười vào mặt Tiêu Linh khi có một người vợ dốt nát.
Cho nên, Tiêu Mạch không được phép phục vụ trong quán cà phê, mà phải cắm mặt vào những buổi học thêm. Thời gian còn lại, học cách đi đứng, nấu nướng cùng với mẹ của Tiêu Linh.
Thêm một thời gian sau nữa, khi Tiêu Linh chán học, bắt đầu thuê người đi học, bắt đầu cúp học để dành thời gian xây dựng công ty của mình, khi lịch học của Tiêu Mạch dày đến mức thời gian ở trên lớp nhiều hơn thời gian ở nhà, thì Tống Minh gửi thiếp mời đám cưới, cô dâu là Vu Cẩn.
Theo một số nguồn tin, Vu Cẩn, nhờ Tiêu lão gia ra mặt, và nhờ Tống Minh che chở, cho nên, không phải chuyển giới tính, hoặc cấy trứng để sinh đẻ bình thường, chỉ phải lấy máu để nuôi trứng sau này thụ tinh nhân tạo, tuy nhiên, cũng không được Tống phu nhân yêu quý lắm.
Tống phu nhân là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà hầu hết, những phu nhân của các gia tộc đều là người mạnh mẽ, cho nên, dù con dâu là nữ, người ta cũng chỉ thích một cô con dâu mạnh mẽ, có suy nghĩ, có thủ đoạn, không ai đi lựa chọn một cô con dâu mỗi ngày chỉ biết khóc, lại còn yếu đuối. Vu Cẩn là đàn ông, nhưng tính cách thì không một ai trong ba gia tộc lớn lại không biết, cậu ta theo đuổi Tiêu Linh, làm ầm ĩ lên, cũng không ai không biết. Cho nên, Vu Cẩn gả cho Tống Minh, một phần vì sự quyết liệt của Tống Minh, một phần, cũng là Tiêu lão gia cho Tống gia một ít chỗ tốt. Đương nhiên, chỗ tốt này cũng đủ khiến cho bác của Tiêu Linh nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần Tiêu lão gia mất, dù có Tống Minh che chở, Vu Cẩn chắc chắn sẽ không ổn.
Huống hồ, Tống Minh lấy Vu Cẩn được một thời gian, có còn thích Vu Cẩn như trước nữa hay không, đó mới là vấn đề chính.
Đám cưới của Tống Minh và Vu Cẩn, Tiêu Linh và Tiêu Mạch không đi. Tiêu Mạch bận đi học thêm, Tiêu Linh thì bận, đưa đón Tiêu Mạch đi học thêm, an ủi trái tim buồn tủi của cậu, chỉ có bố mẹ Tiêu Linh đi tham dự.
18.
Tống Minh và Vu Cẩn cưới nhau được hai năm, suốt hai năm liền, Tiêu lão gia không một tháng nào không sang Tống gia đòi quyền lợi cho Vu Cẩn.
Vu Cẩn nhu nhược, vào nhà Tống gia, ban đầu vì đau lòng khi không được gặp mặt Tiêu Linh, ngày ngày câm như hến. Trước kia cậu ta chỉ biết hầu hạ Tiêu Linh, đến Tiêu lão gia cậu ta còn chẳng hầu hạ được mấy lần, sang bên Tống gia, cứ nghĩ rằng mọi người đều có quản gia hầu hạ quen rồi, cho nên, cũng chỉ biết hầu hạ Tống Minh. Mới đầu, mẹ của Tống Minh không có lý do, thấy vậy cũng chỉ nhìn một cái rồi cho qua.
Nhưng, Vu Cẩn là một người vợ không thể đem ra bên ngoài. Cậu ta lúc nào cũng cúi đầu, bộ dạng ủ rũ, không biết mở miệng bắt chuyện với người ngoài. Tống Minh ban đầu không quá để ý chuyện này, vì Tống gia vốn là một trong ba gia tộc lớn, dẫn vợ ra ngoài thì người ta cũng chỉ lấy lòng Vu Cẩn là chính, không ai dám gây rối trước mặt anh.
Chúng ta vẫn luôn có ngoại lệ. Và ngoại lệ đó, bắt đầu xảy ra sau một năm hai người cưới nhau.
Tiêu Linh vốn có một công ty vận chuyển đa quốc gia ở nước ngoài, cho nên, ở trong nước cũng là trụ sở của công ty mà anh đã lập. Khi nền kinh tế bắt đầu hội nhập, con cháu của ba gia tộc lớn cũng để ý đến việc làm ăn với nước ngoài. Mà Tiêu Linh dù bị Tiêu lão gia cắt quyền thừa kế, dù sao cũng là con cháu của một trong ba gia tộc, cho nên, buổi yến hội hôm đó, Tiêu Linh được mời.
Tiêu Mạch phải đi học, nên Tiêu Linh dẫn cô thư ký nóng bỏng của mình đi dự tiệc.
Vu Cẩn lấy Tống Minh được hơn một năm, nhưng vẫn không chịu quên Tiêu Linh. Cho nên, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh ở yến hội, vẫn dùng mọi cơ hội để đến gần anh.
Nhưng Vu Cẩn đâu biết, cậu ta không chịu giao tiếp với ai, không chịu nói chuyện với ai, điều đó khiến cho rất nhiều phu nhân trong ba gia tộc khó chịu, mọi ngày vẫn mặc kệ cậu ta vì thấy cậu ta chỉ biết cắm mặt đi theo Tống Minh, nhưng buổi yến hội hôm đó thì khác, cậu ta nhìn thấy Tiêu Linh, thế là cậu ta rời khỏi Tống Minh, để đuổi theo Tiêu Linh, muốn nói chuyện.
Tiêu Linh biết những vị phu nhân kia muốn làm gì, cho nên anh đồng ý tìm một chỗ nói chuyện với Vu Cẩn.
Ai ngờ, cuộc nói chuyện đầy sướt mướt của Vu Cẩn, được phát trên loa của hội trường tổ chức yến hội. Ai ai cũng biết, ai ai cũng nghe thấy, Vu Cẩn lấy Tống Minh chỉ vì không chịu được việc chờ đợi Tiêu Linh trong vô vọng. Lấy Tống Minh rồi, cậu ta vẫn không thể quên được Tiêu Linh, vẫn quỳ gối xin Tiêu Linh cho mình một cơ hội, cậu ta còn sẵn sàng ly hôn với Tống Minh, chạy theo Tiêu Linh.
Thật sự là một thùng máu chó.
Vu Cẩn còn nói, khi đang đi với Tống Minh, mà nhìn thấy Tiêu Linh, cậu ta lảng tránh, vì sợ Tiêu Linh sẽ hiểu nhầm. Cậu ta chưa từng yêu Tống Minh.
Chuyện này, trở thành chủ đề bàn tán của cả ba gia tộc lớn, cùng với những gia tộc nhỏ lẻ suốt một thời gian dài.
Tống gia đề nghị Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn ngay lập tức. Tiêu lão gia cũng không thể nói gì được. Nhưng Tống Minh lại không đồng ý. Anh giải thích với Tống gia, anh biết Vu Cẩn không quên được Tiêu Linh, nhưng anh yêu Vu Cẩn, chấp nhận điều đó, cho nên vẫn muốn dùng thời gian để giải quyết chuyện này.
Nhưng, một năm trôi qua, Tống Minh vẫn chưa giải quyết được vấn đề, Tiêu lão gia vì không chịu nổi tuổi già luôn lo nghĩ, sau một lần bị Tống gia lấy cớ mắng Vu Cẩn, lăn ra ốm một trận, rồi qua đời.
19.
Đám tang của Tiêu lão gia, cả gia đình Tiêu Linh đều có mặt, bao gồm Tiêu Mạch. Đám tang được xử lý như bình thường, gia đình của Tiêu Linh vẫn như con cháu trong Tiêu gia, còn Vu Cẩn chỉ giống như một người khách, đến thắp hương, rồi mời ra ngoài uống nước. Dù sao thì, Tiêu lão gia mất sớm, một phần cũng là do Vu Cẩn, cho nên, gia đình họ Tiêu, không thể coi cậu ta như một người trong gia đình cho được.
Tống Minh và Vu Cẩn thắp hương xong, Vu Cẩn dù bị Tiêu gia xua đuổi, vẫn cố ở lại đến khi chôn cất Tiêu lão gia, không ai nói nhiều lời cái gì, dù sao Tiêu lão gia cũng từng coi cậu ta như cháu ruột, lo lắng cho cậu ta từng tí một, người ngoài cũng chỉ nói cậu ta nhu nhược, nhưng biết sống tình cảm.
Tống Minh lại biết, lý do khiến Vu Cẩn ở lại, không chỉ vì như vậy. Cho nên, khi đám tang của Tiêu lão gia đã kết thúc hoàn toàn, Vu Cẩn muốn chạy đi tìm Tiêu Linh, khiến Tống Minh nổi điên, lập tức túm cậu ta về nhà.
Suốt một năm, từ yến hội kia bắt đầu, Tống Minh chưa từng có một ngày trôi qua mà không bị anh chị em trong Tống gia, cũng như các đối tác, bạn bè cười vì trên đầu cắm hai cái sừng, anh vẫn luôn đối xử với Vu Cẩn rất tốt, vẫn bệnh Vu Cẩn mỗi khi mẹ của anh lấy cớ mắng nhiếc cậu.
Nhưng sống giữa áp lực, Vu Cẩn lại chưa có một ngày khiến anh vui vẻ, yên ổn, cậu ta không làm hết phận sự của một người vợ như cậu ta vẫn hứa. Cậu ta chưa có một ngày nào hầu hạ anh mà không đeo cái mặt như đưa đám.
Tống Minh nhớ Tiêu Linh từng nói, Vu Cẩn là một con người vừa tiện vừa bướng, cậu ta ngoại trừ khóc ra, không thể làm được một cái gì, có mắng cậu ta, cậu ta cũng im lặng chịu đựng, nhưng cậu ta không chịu thay đổi.
Mắng cậu ta không dẫn ra ngoài được. Cậu ta im lặng, ngày ngày cúi gằm mặt xuống, dùng đỉnh đầu chống đối những gì mà người khác nói.
Cho nên, dù Vu Cẩn có yêu Tiêu Linh đến mấy, Tiêu Linh cũng không cảm động. Vì cậu ta không chịu thay đổi, cho nên, Tiêu Linh không cần cậu ta.
Tiêu Linh cần một món đồ cũ hỏng, nhưng vẫn có thể sửa chữa, quét sơn bóng loáng để mang ra trưng bày, không phải một món đồ đã cũ, đã hỏng, lại không thể thay thế nội bộ, sửa chữa, chỉ thể vất ở góc nhà kho.
Tiêu Linh nói với Tống Minh, lấy Vu Cẩn, sẽ hối hận. Và sau hai năm ở với Vu Cẩn, Tống Minh đủ hối hận. Để khi Tiêu lão gia mất tròn một trăm ngày, Tống Minh ly hôn với Vu Cẩn.
Chưa đợi Vu Cẩn thoát khỏi Tống Minh, tìm đến Tiêu Linh, cậu ta đã bị mẹ của Tống Minh, và mẹ của Tiêu Linh, móc nối với nhau, tìm người, đưa Vu Cẩn vào trại tâm thần, nhốt cậu ta ở đó.
Mẹ của Tống Minh biết sự dai dẳng của Vu Cẩn, đương nhiên thông cảm với mẹ của Tiêu Linh. Không thể giết cậu ta, chỉ có thể tốn một ít tiền để giam giữ cậu ta.
Đến tận lúc này, Tiêu Linh mới có thể thoát khỏi Vu Cẩn, sống hạnh phúc bên Tiêu Mạch, sống thêm vài chục năm, đến khi bố mẹ của Tiêu Linh lần lượt ra đi, hai người mới thu xếp trở về gặp bà tác giả đáng thương.
Hết thế giới 1.
Monday, December 11, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 5
14.
Vu Cẩn bị phát hiện đã thật sự sợ hãi, đến mức không thể hành động được gì, nhà trường chỉ có thể gọi điện cho gia đình đến đón về.
Quản gia của nhà họ Tiêu đến nơi, Vu Cẩn vẫn đang ngồi run rẩy ở trong phòng họp của giáo viên, khiến ông cảm thấy thật sự phiền lòng, càng thấy thương cho Tiêu lão gia tử một ít. Quản gia đã làm việc cho nhà họ Tiêu rất nhiều năm, Tiêu Linh có chút bất cần đời, nhưng xét tổng thể, Tiêu Linh là người thừa kế tốt nhất, vì kể cả xã giao, hay kinh doanh, Tiêu Linh vẫn luôn có phần nhỉnh hơn hai cậu chủ lớn.
Cứ nhìn gia đình Tiêu Linh hiện nay, chỉ kinh doanh quán cà phê nhỏ, nhưng lợi nhuận thu vào mỗi năm cũng không kém quá nhiều thu nhập của cổ đông trong công ty của nhà họ Tiêu, còn chưa nói, Tiêu Linh đi du học mấy năm, chẳng nhẽ lại không làm gì, nếu Tiêu Linh không làm gì, chỉ dựa vào kinh tế của bố mẹ, ba năm qua, Tiêu lão gia đã lần được nơi mà cậu ta đến.
Vu Cẩn đã ép Tiêu Linh phải đi ra nước ngoài, cũng chỉ vì cậu ta mà gia đình của Tiêu Linh bị cắt quyền thừa kế. Điều này khiến người làm, hay người quen của Tiêu gia đều cảm thấy không đáng. Huống hồ, Vu Cẩn chắc có gì xuất chúng, học hành ổn, nhưng tính cách quá mức nhu nhược, nhu nhược đến mức đáng ghét, xã giao cũng không tốt, suốt ngày khiến Tiêu lão gia ra mặt bênh vực.
Thời gian gần đây, không hiểu sao Vu Cẩn lại lọt vào mắt xanh của Tống thiếu gia, Tống Minh, điều này khiến cho Tống lão gia rất khó chịu.
Chuyện Vu Cẩn theo đuổi Tiêu Linh, cả ba gia tộc lớn đều biết, Vu Cẩn là người nhu nhược, là một gia tộc lớn, dù có lựa chọn con dâu là nam, cũng phải là một người có thể mang ra ngoài xã hội được, không phải một người suốt ngày núp bóng ở nhà nội trợ. Người ta đủ giàu để có một đàn kẻ hầu người hạ, nào cần phải rước một người con dâu về làm mấy việc đấy.
Vì chuyện này, Tống lão gia cũng có vài lần nói chuyện với Tiêu lão gia, nhưng không thể thay đổi được gì. Tống Minh vẫn cứ che chở Vu Cẩn.
Vu Cẩn được quản gia đón về nhà, lập tức ôm cặp chạy vào trong phòng của mình, nhốt mình ở trong đó.
Buổi tối, Tiêu lão gia xem qua video mà nhà trường gửi về, lại nghĩ đến Vu Cẩn vẫn chỉ nhốt mình trong phòng, không chịu ăn gì, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, có chút phiền muộn. Quản gia thấy Tiêu lão gia thở dài, thì đi tới rót cho ông một chén trà, thuận tiện lên tiếng.
"Lão gia, đừng cho rằng tôi nói nhiều, nhưng Vu Cẩn..."
"Vu Cẩn là một đứa bé tốt, rất chung tình, chịu hi sinh, Tiêu Linh không nhận ra được điểm tốt đó của nó, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tống Minh thích nó, nhưng Tống lão gia lại không đồng ý, sợ rằng về nhà họ Tống, cũng không thể sống yên ổn."
"..." Quản gia khẽ lắc đầu chán nản, lại nghe Tiêu lão gia nói tiếp.
"Tôi biết mọi người không vui khi cắt quyền thừa kế của Tiêu Linh, khi đó, tôi tức giận, cũng chỉ nói vậy mà thôi. Ai ngờ, vợ chồng Tiêu Cảnh lại có thể quay đầu đi luôn như vậy."
"Lão gia, muốn Vu Cẩn một đời bình an, cần gì phải làm đến mức như vậy. Nếu tôi là cậu chủ Tiêu Cảnh, tôi cũng sẽ từ bỏ quyền thừa kế, để đổi lấy hạnh phúc của con trai mình."
"Tính tình Vu Cẩn nhu nhược, tôi cũng biết." Tiêu lão gia thở dài "Tôi sợ rằng, vài năm nữa, khi tôi chết đi, Vu Cẩn không có ai bảo hộ, sẽ khó sống tốt, tôi xuống dưới gặp ông nội của nó, cũng không dám nhìn thẳng mặt. Chung quy, áy náy nhiều hơn, tôi đã không thể cho dòng máu cuối cùng của Vu Dương một cuộc sống hạnh phúc bên người nó yêu."
"..."
"Ngày mai chuẩn bị xe, tôi đến gặp Tiêu Linh một chút. Nghe nói Tiêu Cảnh nhận Tiêu Mạch về làm con dâu nuôi trong nhà."
Tiêu lão gia đứng lên, thở dài, để quản gia dìu về phòng nghỉ. Vừa đi, ông vừa than vãn.
"Tiêu Mạch được, sao Vu Cẩn không được đâu."
15.
Buổi chiều, Tiêu Mạch được nghỉ, cùng với Tiêu Linh trấn giữ một quán cà phê của gia đình, quán cà phê còn lại giao cho bố mẹ quản lý.
Tiêu Linh ngồi ở quầy bar tính sổ sách, nhìn Tiêu Mạch bưng bê chạy đến chạy đi cũng cảm thấy vui vẻ. Tính cách cậu cũng không âm trầm quái gở, mà thuộc về kiểu thanh niên năng động, vui vẻ, dễ giao tiếp, thích cười.
Được một lúc rảnh rỗi, Tiêu Mạch vừa nhào vào lòng Tiêu Linh đòi ôm một cái, chuông gió trước cửa ra vào quán cà phê bỗng nhiên vang lên, hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt ngấm.
Tiêu lão gia cũng không quá vòng vo, đi thẳng đến bên quầy bar, không đợi Tiêu Linh mở miệng chào, đã lên tiếng trước : "Chúng ta nói chuyện một chút."
Tiêu Linh không nói gì, đưa sổ sách đang tính dở cho Tiêu Mạch, sau đó hướng dẫn Tiêu lão gia đi vào phòng nghỉ của mình.
Trong căn phòng chỉ có hai người, một già một trẻ, nhìn nhau mất một lúc, Tiêu lão gia mới chậm chạp lên tiếng.
"Về việc của Vu Cẩn..."
"Cậu ta nhốt Tiêu Mạch trong phòng thay đồ." Tiêu Linh cũng chỉ nhanh chóng nói một câu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Tiêu lão gia, ánh mắt phủ đầy một nụ cười đầy châm biếm. "Ngài trách con làm quá mọi chuyện lên?"
"Tính cách của Vu Cẩn nhút nhát, làm vậy, khác gì đẩy nó vào góc tối. Dù sao...."
"Biết hậu quả, nhưng vẫn dám làm, thì phải chịu thôi. Cậu ta đeo bám con đến mức, con phải đi ra nước ngoài học tập, giờ trở về, vẫn không được yên. Ngài xem, đứa cháu mà ngài yêu quý đáng ghét đến mức nào?"
Tiêu lão gia bị Tiêu Linh ngắt lời hai lần, đã có chút tức giận. Nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện phải bỏ ra nước ngoài học tập, dù chưa nhắc đến chuyện từ bỏ quyền kế thừa, cũng khiến ông có chút áy náy, cũng không thể nổi giận, chỉ có thể thở dài, tiếp tục dùng gương mặt già nua để nói chuyện.
"Dù sao thì hai đứa cũng có hôn ước....."
"Cái hôn ước này không phải là hứa hẹn từ lúc hai người chưa sinh ra, là khi cậu ta đeo bám con quá nhiều nhưng không được, lại đi cầu xin ngài, hôn ước mới được thành lập. Tuy nhiên, từ ban đầu con đã không đồng ý, bố mẹ con cũng không đồng ý. Hơn nữa, gia đình con dù mang họ Tiêu, nhưng đã bị bỏ quyền thừa kế, tách môn hộ. Nói thế nào đi nữa, hôn ước này cũng không còn hiệu lực."
"Tiêu Linh..." Tiêu lão gia hơi gằn giọng. "Ông làm thế cũng chỉ vì con quá ngang bướng, Vu Cẩn lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cẩn thận, từ bé đến lớn, nó chăm sóc mày, hầu hạ mày, có làm gì có lỗi với mày sao."
"Ông nội, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Dù sao thì con cũng chưa từng thích Vu Cẩn, ngài không sợ, ép con lấy cậu ta, đến khi ngài mất đi, con sẽ khiến cậu ta càng thảm sao?"
"Tiêu Linh..."
Tiêu lão gia tức giận, đập bàn một cái, quát ầm lên, chưa được một lúc, Tiêu Mạch cùng với lão quản gia đã vội vã phá cửa lao vào trong. Tiêu Mạch chạy vèo một cái đến trước mặt Tiêu Linh, giang hai tay, che trước người anh, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Tiêu lão gia.
Lão quản gia lại chạy về phía Tiêu lão gia, vỗ vỗ lưng cho ông, để ông có thể bớt tức giận. Tiêu lão gia nhìn về phía Tiêu Linh, thấy gương mặt của anh đầy khiêu khích, lại nhìn về phía Tiêu Mạch đang phồng mang trợn má nhìn mình đầy thù hằn. 'Hừ' một tiếng, phất tay, rời đi.
16.
Sau cuộc nói chuyện ở quán cà phê, Tiêu Linh bỗng nhiên được tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã cùng với Tiêu Mạch.
Nghe nói rằng, Vu Cẩn từ cái hôm chiếu video, Tiêu lão gia xin cho cậu ta nghỉ học, đến giờ cũng được gần một tháng rồi, cũng sắp thi học kì, nhưng không thấy đi học lại. Tiêu Linh cũng không quan tâm cho lắm, trong tác phẩm viết về thế giới này, nhân vật chính công Tiêu Linh vì phản đối không cho Vu Cẩn sinh đứa bé trong bụng ra, Tiêu lão gia lấy quyền thừa kế ra ghè, Tiêu Linh bất chấp không cần quyền thừa kế, bố mẹ anh không đồng ý nên quyết định đưa anh ra nước ngoài du học.
Vu Cẩn được phép đẻ con, nhưng Tiêu lão gia cũng mất, trước khi ông mất, ông có cho phép cậu ta đẻ, nhưng với điều kiện, đứa trẻ đó không được vào nhà họ Tiêu, Vu Cẩn cũng phải ôm một số tiền đủ để sống đến cuối đời, rời khỏi nơi này.
Nhân vật chính công đi du học ba năm trở về, có bạn gái, chuẩn bị kết hôn, nhưng bị tác giả ám, đi đến đâu cũng bị hình ảnh của Vu Cẩn quấn thân, rồi không thể nào quên được Vu Cẩn, rồi tức giận vì thói quen cậu ta ở bên hầu hạ không thể nào bỏ được. Rồi bắt đầu bực mình, cáu gắt với cô người yêu. Rồi chẳng hiểu sao, lại nhìn thấy Vu Cẩn với đứa con ở đâu đó, thế là mặt dày đi theo đuổi.
Tiêu Linh cảm giác ghê tởm chết.
Thói quen cũng chỉ là thói quen, không có gì là không thể thay đổi.
Với một người mà bản thân từng ghét cay ghét đắng, còn ép bản thân phải rời khỏi quê nhà, thì không thể vì quen với việc được cậu ta hầu hạ mà chuyển từ ghét sang yêu được.
Đúng lúc Tiêu Linh ngồi ở quán cà phê, nhìn Tiêu Mạch, ghê tởm Vu Cẩn, thì Vu Cẩn xuất hiện.
Cậu ta bê nguyên bộ dạng gầy nhom, hốc hác, đôi mắt đỏ bừng, đầy tơ máu, gương mặt khổ sở, đi vào trong quán cà phê, đứng cách Tiêu Linh hai mét, cúi gằm đầu xuống, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.
Vu Cẩn bị phát hiện đã thật sự sợ hãi, đến mức không thể hành động được gì, nhà trường chỉ có thể gọi điện cho gia đình đến đón về.
Quản gia của nhà họ Tiêu đến nơi, Vu Cẩn vẫn đang ngồi run rẩy ở trong phòng họp của giáo viên, khiến ông cảm thấy thật sự phiền lòng, càng thấy thương cho Tiêu lão gia tử một ít. Quản gia đã làm việc cho nhà họ Tiêu rất nhiều năm, Tiêu Linh có chút bất cần đời, nhưng xét tổng thể, Tiêu Linh là người thừa kế tốt nhất, vì kể cả xã giao, hay kinh doanh, Tiêu Linh vẫn luôn có phần nhỉnh hơn hai cậu chủ lớn.
Cứ nhìn gia đình Tiêu Linh hiện nay, chỉ kinh doanh quán cà phê nhỏ, nhưng lợi nhuận thu vào mỗi năm cũng không kém quá nhiều thu nhập của cổ đông trong công ty của nhà họ Tiêu, còn chưa nói, Tiêu Linh đi du học mấy năm, chẳng nhẽ lại không làm gì, nếu Tiêu Linh không làm gì, chỉ dựa vào kinh tế của bố mẹ, ba năm qua, Tiêu lão gia đã lần được nơi mà cậu ta đến.
Vu Cẩn đã ép Tiêu Linh phải đi ra nước ngoài, cũng chỉ vì cậu ta mà gia đình của Tiêu Linh bị cắt quyền thừa kế. Điều này khiến người làm, hay người quen của Tiêu gia đều cảm thấy không đáng. Huống hồ, Vu Cẩn chắc có gì xuất chúng, học hành ổn, nhưng tính cách quá mức nhu nhược, nhu nhược đến mức đáng ghét, xã giao cũng không tốt, suốt ngày khiến Tiêu lão gia ra mặt bênh vực.
Thời gian gần đây, không hiểu sao Vu Cẩn lại lọt vào mắt xanh của Tống thiếu gia, Tống Minh, điều này khiến cho Tống lão gia rất khó chịu.
Chuyện Vu Cẩn theo đuổi Tiêu Linh, cả ba gia tộc lớn đều biết, Vu Cẩn là người nhu nhược, là một gia tộc lớn, dù có lựa chọn con dâu là nam, cũng phải là một người có thể mang ra ngoài xã hội được, không phải một người suốt ngày núp bóng ở nhà nội trợ. Người ta đủ giàu để có một đàn kẻ hầu người hạ, nào cần phải rước một người con dâu về làm mấy việc đấy.
Vì chuyện này, Tống lão gia cũng có vài lần nói chuyện với Tiêu lão gia, nhưng không thể thay đổi được gì. Tống Minh vẫn cứ che chở Vu Cẩn.
Vu Cẩn được quản gia đón về nhà, lập tức ôm cặp chạy vào trong phòng của mình, nhốt mình ở trong đó.
Buổi tối, Tiêu lão gia xem qua video mà nhà trường gửi về, lại nghĩ đến Vu Cẩn vẫn chỉ nhốt mình trong phòng, không chịu ăn gì, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, có chút phiền muộn. Quản gia thấy Tiêu lão gia thở dài, thì đi tới rót cho ông một chén trà, thuận tiện lên tiếng.
"Lão gia, đừng cho rằng tôi nói nhiều, nhưng Vu Cẩn..."
"Vu Cẩn là một đứa bé tốt, rất chung tình, chịu hi sinh, Tiêu Linh không nhận ra được điểm tốt đó của nó, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tống Minh thích nó, nhưng Tống lão gia lại không đồng ý, sợ rằng về nhà họ Tống, cũng không thể sống yên ổn."
"..." Quản gia khẽ lắc đầu chán nản, lại nghe Tiêu lão gia nói tiếp.
"Tôi biết mọi người không vui khi cắt quyền thừa kế của Tiêu Linh, khi đó, tôi tức giận, cũng chỉ nói vậy mà thôi. Ai ngờ, vợ chồng Tiêu Cảnh lại có thể quay đầu đi luôn như vậy."
"Lão gia, muốn Vu Cẩn một đời bình an, cần gì phải làm đến mức như vậy. Nếu tôi là cậu chủ Tiêu Cảnh, tôi cũng sẽ từ bỏ quyền thừa kế, để đổi lấy hạnh phúc của con trai mình."
"Tính tình Vu Cẩn nhu nhược, tôi cũng biết." Tiêu lão gia thở dài "Tôi sợ rằng, vài năm nữa, khi tôi chết đi, Vu Cẩn không có ai bảo hộ, sẽ khó sống tốt, tôi xuống dưới gặp ông nội của nó, cũng không dám nhìn thẳng mặt. Chung quy, áy náy nhiều hơn, tôi đã không thể cho dòng máu cuối cùng của Vu Dương một cuộc sống hạnh phúc bên người nó yêu."
"..."
"Ngày mai chuẩn bị xe, tôi đến gặp Tiêu Linh một chút. Nghe nói Tiêu Cảnh nhận Tiêu Mạch về làm con dâu nuôi trong nhà."
Tiêu lão gia đứng lên, thở dài, để quản gia dìu về phòng nghỉ. Vừa đi, ông vừa than vãn.
"Tiêu Mạch được, sao Vu Cẩn không được đâu."
15.
Buổi chiều, Tiêu Mạch được nghỉ, cùng với Tiêu Linh trấn giữ một quán cà phê của gia đình, quán cà phê còn lại giao cho bố mẹ quản lý.
Tiêu Linh ngồi ở quầy bar tính sổ sách, nhìn Tiêu Mạch bưng bê chạy đến chạy đi cũng cảm thấy vui vẻ. Tính cách cậu cũng không âm trầm quái gở, mà thuộc về kiểu thanh niên năng động, vui vẻ, dễ giao tiếp, thích cười.
Được một lúc rảnh rỗi, Tiêu Mạch vừa nhào vào lòng Tiêu Linh đòi ôm một cái, chuông gió trước cửa ra vào quán cà phê bỗng nhiên vang lên, hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt ngấm.
Tiêu lão gia cũng không quá vòng vo, đi thẳng đến bên quầy bar, không đợi Tiêu Linh mở miệng chào, đã lên tiếng trước : "Chúng ta nói chuyện một chút."
Tiêu Linh không nói gì, đưa sổ sách đang tính dở cho Tiêu Mạch, sau đó hướng dẫn Tiêu lão gia đi vào phòng nghỉ của mình.
Trong căn phòng chỉ có hai người, một già một trẻ, nhìn nhau mất một lúc, Tiêu lão gia mới chậm chạp lên tiếng.
"Về việc của Vu Cẩn..."
"Cậu ta nhốt Tiêu Mạch trong phòng thay đồ." Tiêu Linh cũng chỉ nhanh chóng nói một câu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Tiêu lão gia, ánh mắt phủ đầy một nụ cười đầy châm biếm. "Ngài trách con làm quá mọi chuyện lên?"
"Tính cách của Vu Cẩn nhút nhát, làm vậy, khác gì đẩy nó vào góc tối. Dù sao...."
"Biết hậu quả, nhưng vẫn dám làm, thì phải chịu thôi. Cậu ta đeo bám con đến mức, con phải đi ra nước ngoài học tập, giờ trở về, vẫn không được yên. Ngài xem, đứa cháu mà ngài yêu quý đáng ghét đến mức nào?"
Tiêu lão gia bị Tiêu Linh ngắt lời hai lần, đã có chút tức giận. Nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện phải bỏ ra nước ngoài học tập, dù chưa nhắc đến chuyện từ bỏ quyền kế thừa, cũng khiến ông có chút áy náy, cũng không thể nổi giận, chỉ có thể thở dài, tiếp tục dùng gương mặt già nua để nói chuyện.
"Dù sao thì hai đứa cũng có hôn ước....."
"Cái hôn ước này không phải là hứa hẹn từ lúc hai người chưa sinh ra, là khi cậu ta đeo bám con quá nhiều nhưng không được, lại đi cầu xin ngài, hôn ước mới được thành lập. Tuy nhiên, từ ban đầu con đã không đồng ý, bố mẹ con cũng không đồng ý. Hơn nữa, gia đình con dù mang họ Tiêu, nhưng đã bị bỏ quyền thừa kế, tách môn hộ. Nói thế nào đi nữa, hôn ước này cũng không còn hiệu lực."
"Tiêu Linh..." Tiêu lão gia hơi gằn giọng. "Ông làm thế cũng chỉ vì con quá ngang bướng, Vu Cẩn lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cẩn thận, từ bé đến lớn, nó chăm sóc mày, hầu hạ mày, có làm gì có lỗi với mày sao."
"Ông nội, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Dù sao thì con cũng chưa từng thích Vu Cẩn, ngài không sợ, ép con lấy cậu ta, đến khi ngài mất đi, con sẽ khiến cậu ta càng thảm sao?"
"Tiêu Linh..."
Tiêu lão gia tức giận, đập bàn một cái, quát ầm lên, chưa được một lúc, Tiêu Mạch cùng với lão quản gia đã vội vã phá cửa lao vào trong. Tiêu Mạch chạy vèo một cái đến trước mặt Tiêu Linh, giang hai tay, che trước người anh, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía Tiêu lão gia.
Lão quản gia lại chạy về phía Tiêu lão gia, vỗ vỗ lưng cho ông, để ông có thể bớt tức giận. Tiêu lão gia nhìn về phía Tiêu Linh, thấy gương mặt của anh đầy khiêu khích, lại nhìn về phía Tiêu Mạch đang phồng mang trợn má nhìn mình đầy thù hằn. 'Hừ' một tiếng, phất tay, rời đi.
16.
Sau cuộc nói chuyện ở quán cà phê, Tiêu Linh bỗng nhiên được tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã cùng với Tiêu Mạch.
Nghe nói rằng, Vu Cẩn từ cái hôm chiếu video, Tiêu lão gia xin cho cậu ta nghỉ học, đến giờ cũng được gần một tháng rồi, cũng sắp thi học kì, nhưng không thấy đi học lại. Tiêu Linh cũng không quan tâm cho lắm, trong tác phẩm viết về thế giới này, nhân vật chính công Tiêu Linh vì phản đối không cho Vu Cẩn sinh đứa bé trong bụng ra, Tiêu lão gia lấy quyền thừa kế ra ghè, Tiêu Linh bất chấp không cần quyền thừa kế, bố mẹ anh không đồng ý nên quyết định đưa anh ra nước ngoài du học.
Vu Cẩn được phép đẻ con, nhưng Tiêu lão gia cũng mất, trước khi ông mất, ông có cho phép cậu ta đẻ, nhưng với điều kiện, đứa trẻ đó không được vào nhà họ Tiêu, Vu Cẩn cũng phải ôm một số tiền đủ để sống đến cuối đời, rời khỏi nơi này.
Nhân vật chính công đi du học ba năm trở về, có bạn gái, chuẩn bị kết hôn, nhưng bị tác giả ám, đi đến đâu cũng bị hình ảnh của Vu Cẩn quấn thân, rồi không thể nào quên được Vu Cẩn, rồi tức giận vì thói quen cậu ta ở bên hầu hạ không thể nào bỏ được. Rồi bắt đầu bực mình, cáu gắt với cô người yêu. Rồi chẳng hiểu sao, lại nhìn thấy Vu Cẩn với đứa con ở đâu đó, thế là mặt dày đi theo đuổi.
Tiêu Linh cảm giác ghê tởm chết.
Thói quen cũng chỉ là thói quen, không có gì là không thể thay đổi.
Với một người mà bản thân từng ghét cay ghét đắng, còn ép bản thân phải rời khỏi quê nhà, thì không thể vì quen với việc được cậu ta hầu hạ mà chuyển từ ghét sang yêu được.
Đúng lúc Tiêu Linh ngồi ở quán cà phê, nhìn Tiêu Mạch, ghê tởm Vu Cẩn, thì Vu Cẩn xuất hiện.
Cậu ta bê nguyên bộ dạng gầy nhom, hốc hác, đôi mắt đỏ bừng, đầy tơ máu, gương mặt khổ sở, đi vào trong quán cà phê, đứng cách Tiêu Linh hai mét, cúi gằm đầu xuống, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám.
Sunday, December 10, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 4
11.
Tiêu Linh không biết, khi anh và bố anh dẫn Tiêu Mạch về nhà, các giáo viên và học sinh chứng kiến chuyện Tiêu Mạch hành hung Vu Cẩn đi hết, chỉ còn hiệu trưởng, Vu Cẩn, và Tống Minh ở lại trong phòng hiệu trưởng. Lúc này, Tống Minh mới bắt đầu trừng mắt nhìn hiệu trưởng.
Một hiệu trưởng của trường học bình dân, đương nhiên cũng sẽ sợ người thừa kế của một gia tộc giàu có. Tất nhiên, chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, video phòng thay đồ bị hủy, mọi người đạt thành nhận thức chung là chuyện này cứ thế mà bỏ qua, không ai nhắc lại nữa, chỉ cần nói rằng camera bị hỏng vài ngày nay, không ai chứng kiến, hiểu lầm coi như xong.
Vu Cẩn mặc dù vẫn còn lo lắng, và sợ Tiêu Mạch, nhưng cũng không dám nói ra sự thật, cho nên khi Tống Minh nói chuyện với hiệu trưởng, Vu Cẩn vẫn luôn lựa chọn im lặng, mãi đến khi bị Tống Minh kéo đi, ngồi vào trong xe của anh, Vu Cẩn mới ngập ngừng mở miệng nói một tiếng cám ơn lí nhí.
Tống Minh nhìn cậu ta một lúc, bật cười, vừa đưa tay xoa xoa đầu của Vu Cẩn, vừa nói.
"Đồ ngốc, sao phải đi cảm ơn."
"Em lại mang rắc rối đến cho anh." Vu Cẩn khe khẽ nói, giọng nói có phần khàn khàn, nhỏ nhẹ, nghe càng thêm đáng thương.
Tống Minh hơi hơi nhíu mày, đang ngồi ngay ngắn trên ghế lái xe, bỗng nhiên quay hẳn người về phía Vu Cẩn, cầm lấy bắp tay của cậu ta, gương mặt nghiêm túc.
"Vu Cẩn, về việc ở phòng thay đồ...."
"Là do em làm." Vu Cẩn bỗng nhiên cao giọng, nước mắt lại bắt đầu tràn ngập trong hốc mắt của cậu ta. "Tống Minh, em thật sự không biết làm thế nào cả, Tiêu Linh hoàn toàn không để ý đến em, em thật sự muốn gặp anh ấy, muốn nghe anh ấy giải thích."
Vừa dứt lời, gương mặt của Vu Cẩn lại ướt nhẹp nước mắt.
Tống Minh nhíu mày, sau đó hậm hực thở dài một cái.
"Vu Cẩn, em không cần phải như vậy, Tiêu Linh từ trước đến giờ chỉ đang trêu đùa em mà thôi...."
"Em biết, nhưng em thật sự không cam lòng." Vu Cẩn sụt sịt. "Em không biết phải làm sao cả. Em không biết phải làm sao, bao nhiêu năm như vậy, Tiêu Linh vẫn không thể thích em."
"Vu Cẩn, vậy Tiêu Mạch nói...."
"Là em nhốt cậu ta lại, để lấy số của Tiêu Linh..."
Vu Cẩn thật sự không chịu đựng nổi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt của cậu ta, giọng nói nức nở, nhưng lí nhí, phải kiên nhẫn lắm, Tống Minh mới có thể nghe rõ được cậu ta nói gì. Tống Minh thở dài, đưa tay ôm lấy đầu của Vu Cẩn, kéo cậu ta dựa vào trong lồng ngực mình, hi sinh cả cái áo sơ mi đẹp đẽ cho cậu ta lau nước mắt, nước mũi.
12.
Tiêu Linh không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đưa Tiêu Mạch về nhà, nhưng cũng đoán được kha khá. Tiện thụ thì đương nhiên sẽ có một anh công ôn nhu tốt tính che chở, Tống Minh làm sao có thể để cho toàn bộ người khác biết được chuyện Vu Cẩn làm. Đương nhiên, anh cũng sẽ không để cho tiểu thụ của mình bị bắt nạt trôi qua một cách yên lặng.
Tiêu Mạch từ lúc ở phòng hiệu trưởng trở về, vẫn luôn im lặng, trước mặt bố của Tiêu Linh, cậu vẫn luôn không biểu hiện ra quá mức ỷ lại vào anh, nhưng vừa về đến nhà, Tiêu Linh dẫn Tiêu Mạch lên phòng, trong thế giới của hai người, Tiêu Mạch lập tức vất cái cặp sang một bên, ôm chầm lấy cánh tay của Tiêu Linh, không chịu buông.
Tiêu Linh cảm thấy buồn cười, Tiêu Mạch luôn có tố chất của một tiện thụ, may mà bà chị tác giả không cho cậu cái tính cách nhu nhược như Vu Cẩn, nếu không anh cũng đủ phiền chết. Tiêu Mạch tiện vừa đủ, giống như một con chó nhỏ, đánh, đuổi thì chạy, nhưng vẫn cứ lò dò đi theo chủ, chủ gọi, lại vẫy đuôi chạy đến. Thật sự rất đáng yêu.
Tiêu Linh rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Tiêu Mạch, ôm cậu vào lòng, để cậu vòng tay ôm lấy eo mình. Tiêu Mạch cọ cọ cái mũi đỏ ửng vào vai anh, hơi thở hơi có phần nghẹn ngào.
"Vu Cẩn thật đáng ghét."
"Được rồi." Vừa nói, Tiêu Linh vừa vỗ vỗ đầu Tiêu Mạch, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh giường, cho cậu ngồi vào lòng mình, cười nói. "Kể lại anh nghe xem, tên đáng ghét kia làm gì vợ của anh."
"Anh ta nhốt em vào phòng thay đồ." Tiêu Mạch chu mỏ lên cãi.
"Sao em biết là Vu Cẩn nhốt?" Tiêu Linh vuốt vuốt mái tóc bù xù của cậu.
"Em nhìn thấy giày của anh ta qua khe cửa. Cả lớp có mỗi mình anh ta đi đôi giày vỏ cá sấu, nhìn ngứa mắt chết đi được."
Tiêu Linh cười tươi rói, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Mạch, kéo cậu ngồi sát vào trong ngực mình, hôn hôn cái trán của cậu một cái.
"Sau đó thì sao?"
"Em hét lên, nhưng chả ai ở trong phòng cả. Đến lúc em đạp cửa chạy ra, thì anh ta đang lục tung cả cái tủ đồ của em lên, cặp của em còn rơi xuống đất, sách vở nhăn nheo nhăn nheo." Tiêu Mạch phụng phịu, sau đó giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Linh, đôi mắt trong veo. "Nhưng không hiểu sao, điện thoại của em lại nằm im trong tủ đồ."
Tiêu Linh vẫn duy trì nụ cười mỉm, bà chị tác giả vẫn cho Tiêu Mạch một cái đầu đủ thông minh, thật sự rất đáng yêu.
13.
Hôm sau, Tiêu Linh xin cho Tiêu Mạch nghỉ tiết học đầu tiên, dẫn cậu lên phòng hiệu trưởng, lấy lý do là hôm qua Tiêu Mạch vẫn luôn miệng nói Vu Cẩn nhốt cậu trong phòng thay đồ, sau đó lục lọi tủ đồ của cậu, cho nên muốn xem lại video trong phòng thay đồ, để nếu cậu có sai, còn nói dối, gia đình sẽ xem xét để dạy dỗ lại cậu.
Hiệu trưởng lập lờ nửa ngày, chỉ nói video phòng thay đồ bị hỏng mấy ngày nay, vẫn chưa được sửa chữa, bên phía Vu Cẩn cũng không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên chuyện này coi như bỏ qua.
Nói qua nói lại, Tiêu Linh cũng không mất kiên nhẫn, không tiếp tục đứng nói chuyện, mà kéo Tiêu Mạch ngồi xuống bàn tiếp khách trong phòng hiệu trưởng, giọng nói chắc chắn.
"Mẹ cháu trước kia có quen cô Ninh Lan, hiệu phó của trường, sở dĩ gửi Tiêu Mạch vào trường này học, một phần cũng là nhờ cô theo dõi xem Tiêu Mạch thế nào. Hiệu trưởng cũng biết, Tiêu Mạch là nhà cháu mới nhận nuôi một năm trước, hồi còn ở trong trại mồ côi, Tiêu Mạch đã đánh nhau vài lần. Cháu sợ tính cách thằng nhóc khó thuần, cho nên cũng nói với cô Ninh Lan, gia đình xin quyên góp toàn bộ hệ thống camera của nhà trường, nhưng cũng xin phép, bất cứ vụ ma sát nào có liên quan Tiêu Mạch, đều phải gửi về gia đình....."
Nói một hơi dài, Tiêu Linh dừng lại, tự rót nước cho mình, ánh mắt liếc nhìn về hiệu trưởng vẫn đang ngồi yên trên cái ghế đệm phía sau bàn làm việc, hơi hơi nở nụ cười.
"Hôm nay cháu xin cho Tiêu Mạch nghỉ hẳn một buổi, cũng nhờ hiệu trưởng cho gọi những học sinh chứng kiến việc hôm qua, lên xem lại video, nếu Tiêu Mạch sai, cháu sẽ bảo em ấy trước mặt mọi người xin lỗi Vu Cẩn, nhưng nếu Tiêu Mạch không sai, cũng coi như giải oan cho em ấy. Tiêu Mạch còn nhỏ, nếu không nghiêm khắc, sợ sau này lớn lên sẽ càng khó quản."
Hiệu trưởng ngồi im một lúc, Tiêu Linh cũng không nóng vội, rót cho Tiêu Mạch một cốc nước. Khoảng mười phút sau, hai người mới thấy hiệu trưởng đứng dậy, dùng điện thoại bàn gọi về phòng quản lý giáo viên, học sinh, yêu cầu dùng loa gọi những học sinh có mặt trong vụ xô xát ngày hôm qua lên phòng họp.
Vì lượng sinh viên học sinh quá đông, ngày hôm qua, hiệu trưởng có thể nhớ mặt, biết tên của các giáo viên có mặt ở đó, nhưng sinh viên thì không, cho nên chỉ có thể dùng loa để gọi, điều này khiến cho các học sinh thêm tò mò, cửa phòng họp mặc dù đóng cửa, nhưng ngoài hành lang thì đều bị chen lấn chật kín bởi sự tò mò của đám học sinh nhỏ tuổi.
Vu Cẩn bị gọi lên phòng họp, toàn thân bủn rủn, nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng không thể vì cậu ta không đi được mà bỏ qua, lại nghe phó hiệu trưởng nói qua về trường hợp của cậu ta, cho nên, chỉ có thể nhắm mắt cho hai học sinh kéo Vu Cẩn lên phòng họp.
Video ngày hôm qua bị xóa, nhưng trước khi bị xóa đã được đội ngũ kĩ thuật của công ty camera sao chép lại để gửi về gia đình của Tiêu Linh. Vu Cẩn bị bạn học dìu lên đến nơi, trong màn hình ti vi đang chiếu lại cảnh cậu ta run rẩy mở điện thoại của Tiêu Mạch, không biết làm gì đó, đến lúc Tiêu Mạch lao ra, cậu ta cũng kịp ném cái điện thoại trở về tủ đồ của Tiêu Mạch.
Tiêu Mạch túm cổ của Vu Cẩn, chưa kịp làm gì, cửa phòng đã bị bảo vệ mở ra, và mọi người ùa vào.
Trước mặt toàn bộ giáo viên trong trường, cùng với vài học sinh được cho phép đi vào phòng họp, Tiêu Linh tắt video, quay người, ném điều khiển lên trên bàn họp, nhìn về phía Vu Cẩn, ánh mắt mang theo vài phần chán ghét.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn về phía Vu Cẩn, khiến cậu ta càng thêm sợ hãi, run rẩy, môi trắng bệch, mặt tái mét, sợ hãi đến mức, quên luôn cả khóc.
Tiêu Linh nhìn cậu ta một lúc, sau đó, đút tay túi quần, dùng ánh mắt khó chịu nhìn cậu ta.
"Vu Cẩn, cậu phiền tôi chưa đủ à, lại đi tìm Tiêu Mạch làm phiền."
Mọi người : "...."
"Tôi không ghét gay, dù sao xã hội bây giờ cũng đang cố gắng cho gay dung nhập vào cuộc sống của người bình thường. Nhưng những cái loại gay mà biết người khác không thích mình, người khác là thẳng, vẫn cứ cố tình đeo bám, lại còn làm hại người nhà của người ta, không một ai chấp nhận được."
"..."
"Đừng có đến làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tiêu Linh kéo Tiêu Mạch ra khỏi phòng họp. Hôm nay cho cậu nghỉ học cả một ngày, không cần xin phép.
Hết chương 4.
Tiêu Linh không biết, khi anh và bố anh dẫn Tiêu Mạch về nhà, các giáo viên và học sinh chứng kiến chuyện Tiêu Mạch hành hung Vu Cẩn đi hết, chỉ còn hiệu trưởng, Vu Cẩn, và Tống Minh ở lại trong phòng hiệu trưởng. Lúc này, Tống Minh mới bắt đầu trừng mắt nhìn hiệu trưởng.
Một hiệu trưởng của trường học bình dân, đương nhiên cũng sẽ sợ người thừa kế của một gia tộc giàu có. Tất nhiên, chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, video phòng thay đồ bị hủy, mọi người đạt thành nhận thức chung là chuyện này cứ thế mà bỏ qua, không ai nhắc lại nữa, chỉ cần nói rằng camera bị hỏng vài ngày nay, không ai chứng kiến, hiểu lầm coi như xong.
Vu Cẩn mặc dù vẫn còn lo lắng, và sợ Tiêu Mạch, nhưng cũng không dám nói ra sự thật, cho nên khi Tống Minh nói chuyện với hiệu trưởng, Vu Cẩn vẫn luôn lựa chọn im lặng, mãi đến khi bị Tống Minh kéo đi, ngồi vào trong xe của anh, Vu Cẩn mới ngập ngừng mở miệng nói một tiếng cám ơn lí nhí.
Tống Minh nhìn cậu ta một lúc, bật cười, vừa đưa tay xoa xoa đầu của Vu Cẩn, vừa nói.
"Đồ ngốc, sao phải đi cảm ơn."
"Em lại mang rắc rối đến cho anh." Vu Cẩn khe khẽ nói, giọng nói có phần khàn khàn, nhỏ nhẹ, nghe càng thêm đáng thương.
Tống Minh hơi hơi nhíu mày, đang ngồi ngay ngắn trên ghế lái xe, bỗng nhiên quay hẳn người về phía Vu Cẩn, cầm lấy bắp tay của cậu ta, gương mặt nghiêm túc.
"Vu Cẩn, về việc ở phòng thay đồ...."
"Là do em làm." Vu Cẩn bỗng nhiên cao giọng, nước mắt lại bắt đầu tràn ngập trong hốc mắt của cậu ta. "Tống Minh, em thật sự không biết làm thế nào cả, Tiêu Linh hoàn toàn không để ý đến em, em thật sự muốn gặp anh ấy, muốn nghe anh ấy giải thích."
Vừa dứt lời, gương mặt của Vu Cẩn lại ướt nhẹp nước mắt.
Tống Minh nhíu mày, sau đó hậm hực thở dài một cái.
"Vu Cẩn, em không cần phải như vậy, Tiêu Linh từ trước đến giờ chỉ đang trêu đùa em mà thôi...."
"Em biết, nhưng em thật sự không cam lòng." Vu Cẩn sụt sịt. "Em không biết phải làm sao cả. Em không biết phải làm sao, bao nhiêu năm như vậy, Tiêu Linh vẫn không thể thích em."
"Vu Cẩn, vậy Tiêu Mạch nói...."
"Là em nhốt cậu ta lại, để lấy số của Tiêu Linh..."
Vu Cẩn thật sự không chịu đựng nổi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt của cậu ta, giọng nói nức nở, nhưng lí nhí, phải kiên nhẫn lắm, Tống Minh mới có thể nghe rõ được cậu ta nói gì. Tống Minh thở dài, đưa tay ôm lấy đầu của Vu Cẩn, kéo cậu ta dựa vào trong lồng ngực mình, hi sinh cả cái áo sơ mi đẹp đẽ cho cậu ta lau nước mắt, nước mũi.
12.
Tiêu Linh không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đưa Tiêu Mạch về nhà, nhưng cũng đoán được kha khá. Tiện thụ thì đương nhiên sẽ có một anh công ôn nhu tốt tính che chở, Tống Minh làm sao có thể để cho toàn bộ người khác biết được chuyện Vu Cẩn làm. Đương nhiên, anh cũng sẽ không để cho tiểu thụ của mình bị bắt nạt trôi qua một cách yên lặng.
Tiêu Mạch từ lúc ở phòng hiệu trưởng trở về, vẫn luôn im lặng, trước mặt bố của Tiêu Linh, cậu vẫn luôn không biểu hiện ra quá mức ỷ lại vào anh, nhưng vừa về đến nhà, Tiêu Linh dẫn Tiêu Mạch lên phòng, trong thế giới của hai người, Tiêu Mạch lập tức vất cái cặp sang một bên, ôm chầm lấy cánh tay của Tiêu Linh, không chịu buông.
Tiêu Linh cảm thấy buồn cười, Tiêu Mạch luôn có tố chất của một tiện thụ, may mà bà chị tác giả không cho cậu cái tính cách nhu nhược như Vu Cẩn, nếu không anh cũng đủ phiền chết. Tiêu Mạch tiện vừa đủ, giống như một con chó nhỏ, đánh, đuổi thì chạy, nhưng vẫn cứ lò dò đi theo chủ, chủ gọi, lại vẫy đuôi chạy đến. Thật sự rất đáng yêu.
Tiêu Linh rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Tiêu Mạch, ôm cậu vào lòng, để cậu vòng tay ôm lấy eo mình. Tiêu Mạch cọ cọ cái mũi đỏ ửng vào vai anh, hơi thở hơi có phần nghẹn ngào.
"Vu Cẩn thật đáng ghét."
"Được rồi." Vừa nói, Tiêu Linh vừa vỗ vỗ đầu Tiêu Mạch, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh giường, cho cậu ngồi vào lòng mình, cười nói. "Kể lại anh nghe xem, tên đáng ghét kia làm gì vợ của anh."
"Anh ta nhốt em vào phòng thay đồ." Tiêu Mạch chu mỏ lên cãi.
"Sao em biết là Vu Cẩn nhốt?" Tiêu Linh vuốt vuốt mái tóc bù xù của cậu.
"Em nhìn thấy giày của anh ta qua khe cửa. Cả lớp có mỗi mình anh ta đi đôi giày vỏ cá sấu, nhìn ngứa mắt chết đi được."
Tiêu Linh cười tươi rói, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Mạch, kéo cậu ngồi sát vào trong ngực mình, hôn hôn cái trán của cậu một cái.
"Sau đó thì sao?"
"Em hét lên, nhưng chả ai ở trong phòng cả. Đến lúc em đạp cửa chạy ra, thì anh ta đang lục tung cả cái tủ đồ của em lên, cặp của em còn rơi xuống đất, sách vở nhăn nheo nhăn nheo." Tiêu Mạch phụng phịu, sau đó giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Linh, đôi mắt trong veo. "Nhưng không hiểu sao, điện thoại của em lại nằm im trong tủ đồ."
Tiêu Linh vẫn duy trì nụ cười mỉm, bà chị tác giả vẫn cho Tiêu Mạch một cái đầu đủ thông minh, thật sự rất đáng yêu.
13.
Hôm sau, Tiêu Linh xin cho Tiêu Mạch nghỉ tiết học đầu tiên, dẫn cậu lên phòng hiệu trưởng, lấy lý do là hôm qua Tiêu Mạch vẫn luôn miệng nói Vu Cẩn nhốt cậu trong phòng thay đồ, sau đó lục lọi tủ đồ của cậu, cho nên muốn xem lại video trong phòng thay đồ, để nếu cậu có sai, còn nói dối, gia đình sẽ xem xét để dạy dỗ lại cậu.
Hiệu trưởng lập lờ nửa ngày, chỉ nói video phòng thay đồ bị hỏng mấy ngày nay, vẫn chưa được sửa chữa, bên phía Vu Cẩn cũng không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên chuyện này coi như bỏ qua.
Nói qua nói lại, Tiêu Linh cũng không mất kiên nhẫn, không tiếp tục đứng nói chuyện, mà kéo Tiêu Mạch ngồi xuống bàn tiếp khách trong phòng hiệu trưởng, giọng nói chắc chắn.
"Mẹ cháu trước kia có quen cô Ninh Lan, hiệu phó của trường, sở dĩ gửi Tiêu Mạch vào trường này học, một phần cũng là nhờ cô theo dõi xem Tiêu Mạch thế nào. Hiệu trưởng cũng biết, Tiêu Mạch là nhà cháu mới nhận nuôi một năm trước, hồi còn ở trong trại mồ côi, Tiêu Mạch đã đánh nhau vài lần. Cháu sợ tính cách thằng nhóc khó thuần, cho nên cũng nói với cô Ninh Lan, gia đình xin quyên góp toàn bộ hệ thống camera của nhà trường, nhưng cũng xin phép, bất cứ vụ ma sát nào có liên quan Tiêu Mạch, đều phải gửi về gia đình....."
Nói một hơi dài, Tiêu Linh dừng lại, tự rót nước cho mình, ánh mắt liếc nhìn về hiệu trưởng vẫn đang ngồi yên trên cái ghế đệm phía sau bàn làm việc, hơi hơi nở nụ cười.
"Hôm nay cháu xin cho Tiêu Mạch nghỉ hẳn một buổi, cũng nhờ hiệu trưởng cho gọi những học sinh chứng kiến việc hôm qua, lên xem lại video, nếu Tiêu Mạch sai, cháu sẽ bảo em ấy trước mặt mọi người xin lỗi Vu Cẩn, nhưng nếu Tiêu Mạch không sai, cũng coi như giải oan cho em ấy. Tiêu Mạch còn nhỏ, nếu không nghiêm khắc, sợ sau này lớn lên sẽ càng khó quản."
Hiệu trưởng ngồi im một lúc, Tiêu Linh cũng không nóng vội, rót cho Tiêu Mạch một cốc nước. Khoảng mười phút sau, hai người mới thấy hiệu trưởng đứng dậy, dùng điện thoại bàn gọi về phòng quản lý giáo viên, học sinh, yêu cầu dùng loa gọi những học sinh có mặt trong vụ xô xát ngày hôm qua lên phòng họp.
Vì lượng sinh viên học sinh quá đông, ngày hôm qua, hiệu trưởng có thể nhớ mặt, biết tên của các giáo viên có mặt ở đó, nhưng sinh viên thì không, cho nên chỉ có thể dùng loa để gọi, điều này khiến cho các học sinh thêm tò mò, cửa phòng họp mặc dù đóng cửa, nhưng ngoài hành lang thì đều bị chen lấn chật kín bởi sự tò mò của đám học sinh nhỏ tuổi.
Vu Cẩn bị gọi lên phòng họp, toàn thân bủn rủn, nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng không thể vì cậu ta không đi được mà bỏ qua, lại nghe phó hiệu trưởng nói qua về trường hợp của cậu ta, cho nên, chỉ có thể nhắm mắt cho hai học sinh kéo Vu Cẩn lên phòng họp.
Video ngày hôm qua bị xóa, nhưng trước khi bị xóa đã được đội ngũ kĩ thuật của công ty camera sao chép lại để gửi về gia đình của Tiêu Linh. Vu Cẩn bị bạn học dìu lên đến nơi, trong màn hình ti vi đang chiếu lại cảnh cậu ta run rẩy mở điện thoại của Tiêu Mạch, không biết làm gì đó, đến lúc Tiêu Mạch lao ra, cậu ta cũng kịp ném cái điện thoại trở về tủ đồ của Tiêu Mạch.
Tiêu Mạch túm cổ của Vu Cẩn, chưa kịp làm gì, cửa phòng đã bị bảo vệ mở ra, và mọi người ùa vào.
Trước mặt toàn bộ giáo viên trong trường, cùng với vài học sinh được cho phép đi vào phòng họp, Tiêu Linh tắt video, quay người, ném điều khiển lên trên bàn họp, nhìn về phía Vu Cẩn, ánh mắt mang theo vài phần chán ghét.
Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn về phía Vu Cẩn, khiến cậu ta càng thêm sợ hãi, run rẩy, môi trắng bệch, mặt tái mét, sợ hãi đến mức, quên luôn cả khóc.
Tiêu Linh nhìn cậu ta một lúc, sau đó, đút tay túi quần, dùng ánh mắt khó chịu nhìn cậu ta.
"Vu Cẩn, cậu phiền tôi chưa đủ à, lại đi tìm Tiêu Mạch làm phiền."
Mọi người : "...."
"Tôi không ghét gay, dù sao xã hội bây giờ cũng đang cố gắng cho gay dung nhập vào cuộc sống của người bình thường. Nhưng những cái loại gay mà biết người khác không thích mình, người khác là thẳng, vẫn cứ cố tình đeo bám, lại còn làm hại người nhà của người ta, không một ai chấp nhận được."
"..."
"Đừng có đến làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tiêu Linh kéo Tiêu Mạch ra khỏi phòng họp. Hôm nay cho cậu nghỉ học cả một ngày, không cần xin phép.
Hết chương 4.
Tuesday, December 5, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 3
7.
Tống Minh lôi kéo Vu Cẩn ra khỏi quán cà phê, giống như bao câu chuyện khác, hay những bộ phim hàn quốc khác, nam phụ lôi kéo nữ chính, ném nữ chính vào xe ô tô của mình, leo lên xe, lái nhanh vun vút, càng đi càng tức, sau đó vì tốc độ quá nhanh mà suýt nữa đâm vào phương tiện giao thông trên đường, rồi bị nữ chính ngăn cản, chiếc xe dừng két lại một cái. Cả hai hoảng hốt, mồ hôi ướt đẫm trán, rồi nam phụ quay sang cưỡng hôn nữ chính.
Tống Minh và Vu Cẩn làm theo tình tiết, không khác chút nào. À, theo bình thường thì nữ chính sẽ giãy dụa, ở đây, Vu Cẩn yếu đuối, cộng đau lòng, cho nên để người ta cưỡng hôn mà không hề giãy dụa.
Hai người hôn khó bỏ khó dời, đến khi cả hai không thở nổi, Tống Minh mới buông Vu Cẩn ra, hai người ai ngồi trở về ghế của người đó, bình phục hô hấp của mình.
Lúc này, Vu Cẩn mới bắt đầu sợ hãi, thân thể của cậu ta bắt đầu run rẩy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt tràn ngập trong đôi mắt đen láy. Nụ hôn đầu của cậu ta, vốn không được Tiêu Linh để ý, giờ lại mất trong tay một người đàn ông khác.
Vu Cẩn cảm thấy bản thân thật sự bẩn thỉu, ghê tởm. Cậu ta không dám trách Tống Minh, chỉ biết căm ghét chính bản thân mình.
Và rồi, Vu Cẩn khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy khổ sở. Nước mắt của cậu ta khiến Tống Minh thương tiếc, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Linh. Tại sao một người yêu mình đến như vậy, Tiêu Linh lại không biết trân trọng. Ba năm trôi qua, Tiêu Linh lại đi chọn một nam nhân khác, không chấp nhận Vu Cẩn.
Tống Minh quyết định, sẽ độc chiếm Vu Cẩn.
Và như mọi câu chuyện tiện thụ khác, công pháo hôi quyết định sẽ theo đuổi thụ chính một cách mạnh mẽ, để sự chú ý của thụ chỉ dành cho riêng mình. Sau đó, sẽ cho Tiêu Linh hối hận vì những gì cậu ta làm.
Như mọi người đều biết, công pháo hôi chỉ xuất hiện để nhân vật công nhận ra tình cảm của mình dành cho thụ mà thôi. Thật tiếc là, Tiêu Linh lúc này đang ôm ôm ấp ấp tráng thụ của mình, cùng nhau xem phim.
8.
Tiêu Mạch năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, cho nên Tiêu Linh chẳng thể sơ múi được gì, ngoài việc nắm tay, hôn hít, ôm ấp một chút. Anh đương nhiên là không muốn vào tù sớm vì tội ấu dâm rồi.
Buổi sáng, Tiêu Linh đưa Tiêu Mạch đến lớp, xe của anh vừa dừng ở cổng trường, đập vào mắt là hình ảnh Tống Minh săn sóc mở cửa xe cho Vu Cẩn, khiến Tiêu Linh vui như mở cờ, sáng sớm đã có tin vui.
Tiêu Mạch lại không nhìn thấy hình ảnh đó, cậu chồm người qua khỏi ghế phó lái, ôm lấy cổ Tiêu Linh, hôn một cái thật sâu lên má anh, rồi cầm cặp nhảy ra khỏi xe, đóng cửa lại, vẫy vẫy tay với anh.
Tiêu Linh mỉm cười, lắc lắc đầu. Khi xe của Tiêu Linh biến mất trong góc khuất, Tiêu Mạch mới chậm chạp ôm cặp đi vào trong trường.
Thật không may, toàn bộ hành động đều bị cặp đôi Tống Minh và Vu Cẩn nhìn thấy. Tống Minh thấy Vu Cẩn vẫn luôn im lặng nhìn theo bóng xe của Tiêu Linh, trong lòng càng thêm bực bội. Tống Minh hận, hận vì bản thân mình hiện tại vẫn không đủ cứng cáp, tiếp quản toàn bộ nền kinh tế của gia tộc, để có thể cho Tiêu Linh một bài học.
Hiện tại, Tống Minh chỉ có thể điều động một chút tài nguyên nho nhỏ trong toàn bộ hệ thống to đùng của Tống gia, nhưng chút tài nguyên đó, hù dọa những người bình thường thì dễ dàng, lại không thể đấu lại chủ một quán cà phê nho nhỏ là bố của Tiêu Linh.
Tống Minh bực bội, nhưng không thể phát tiết toàn bộ sự bực bội của bản thân, còn phải đè nén sự khó chịu đó xuống để an ủi Vu Cẩn. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, ôm lấy vòng eo gầy guộc của Vu Cẩn, khác với dáng người cơ bắp, khỏe mạnh của Tiêu Mạch, Vu Cẩn thuộc loại hình cao gầy, làn da không quá trắng, nhìn thế nào cũng thấy đàn ông, chẳng hiểu sao tính cách lại có phần yếu đuối.
Tống Minh cho rằng đó là do thời gian trước kia Vu Cẩn bị Tiêu Linh bắt nạt quá nhiều, đả kích quá nhiều, cho nên tính cách có phần nhu nhược. Nhưng không sao, hiện giờ đã có anh bảo vệ Vu Cẩn, sẽ không ai có thể bắt nạt được Vu Cẩn hết.
Giữa cổng trường, bao nhiêu sinh viên qua lại, Tống Minh dùng hai tay, nhẹ nhàng ôm Vu Cẩn vào trong lòng, vuốt ve sống lưng run rẩy của cậu, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên tóc cậu. Hai người đứng im ở đó một lúc lâu, đến khi tiếng chuông vang lên, báo đã vào giờ học, Vu Cẩn mới giật mình, nhẹ giọng gọi tên Tống Minh, đợi anh buông lỏng tay ra, mới ôm cặp chạy vào trong lớp.
9.
Suốt những tiết học đầu tiên, Vu Cẩn ngồi trong lớp nhưng không khác gì một con búp bê vô hồn, thi thoảng quay xuống chiếc bàn học ở cuối lớp, vị trí của Tiêu Mạch, nhìn cậu thoải mái dựng quyển sách lên để lấy lệ, còn bản thân thì loáy hoáy bấm điện thoại, trái tim của Vu Cẩn càng cảm thấy khó chịu.
Tiêu Mạch nhất định là đang nhắn tin với Tiêu Linh.
Tiêu Mạch có số điện thoại của Tiêu Linh.
Tiêu Mạch được ở bên Tiêu Linh....
Càng nghĩ, Vu Cẩn càng khó chịu.
Nhưng cậu ta không biết làm gì để giải tỏa sự khó chịu của bản thân.
Vừa bắt đầu giờ thể dục, Vu Cẩn lén lút đi theo Tiêu Mạch đến phòng thay đồ, nhưng chưa kịp hoàn thành tội ác của mình, đã bị Tiêu Mạch phát hiện.
Tiêu Mạch hét ầm lên.
"Vu Cẩn, cậu định làm gì?"
Lúc này, mọi người trong lớp đã ra hết sân thể dục, nhưng hành lang vẫn luôn có người đi qua đi lại, nghe tiếng hét của Tiêu Mạch, mọi người sợ xảy ra chuyện gì, cho nên vội vàng chạy vào phòng xem, có người còn nhanh tay đi gọi giáo viên.
Vu Cẩn bị tiếng hét của Tiêu Mạch làm cho hoảng sợ. Dựa vào sức khỏe và hình thể, Vu Cẩn không thể làm gì được Tiêu Mạch, cho nên, Vu Cẩn muốn moi được số điện thoại của Tiêu Linh, chỉ có thể chờ đợi Tiêu Mạch đi vào phòng thay đồ, khóa trái cửa, nhốt Tiêu Mạch vào trong đó, rồi tranh thủ đi lấy điện thoại Tiêu Mạch để tìm kiếm số của Tiêu Linh.
Mọi người thắc mắc vì sao Vu Cẩn có thể làm được đến mức này với cái tính cách nhút nhát đó sao? Đương nhiên thì một mình Vu Cẩn sẽ không dám nghĩ đến cái cách làm này, trừ việc, chúng ta vẫn sẽ có những nhân vật như nữ pháo hôi, nam pháo hôi ghen tị với Vu Cẩn, ghen tị vì cậu ta được Tốn Minh để ý, nên ngầm động viên, nghĩ kế, thúc đẩy tinh thần cho Vu Cẩn làm.
Đương nhiên thì một kẻ nhát gan như Vu Cẩn sẽ không thể làm việc này một cách hoàn hảo được.
Vu Cẩn vừa nghe thấy tiếng hét của Tiêu Mạch, lập tức ngã bệt xuống đất, toàn thân run rẩy nhìn về phía cánh cửa đang bị Tiêu Mạch đấm bùm bụp từ phía bên trong. Cậu ta loạng choạng đứng dậy, kịp thời khóa trái cửa phòng thay đồ trước khi có người đi ngang qua chạy đến, rồi đi lục tìm điện thoại trong ngăn để đồ của Tiêu Mạch.
Vu Cẩn vừa vặn lưu được số điện thoại của Tiêu Linh vào điện thoại của mình, cất điện thoại của Tiêu Mạch vào chỗ cũ, thì Tiêu Mạch cũng đồng thời phá được cửa mà đi ra ngoài. Và cũng thật trùng hợp, Tiêu Mạch vừa túm lấy tóc của Vu Cẩn, định đấm cậu ta một cái, thì ở ngoài cửa, giáo viên và các học sinh lớp khác, cũng mở cửa và xông vào.
Hiện trường lúc này, thành Tiêu Mạch khóa trái cửa đánh Vu Cẩn. Vu Cẩn sợ hãi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt tội nghiệp. Trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Mạch và Vu Cẩn bị lôi lên trên phòng hiệu trưởng.
10.
Về phía gia đình Tiêu Mạch, bố Tiêu Linh và Tiêu Linh cùng nhau lên gặp hiệu trưởng, còn về phía Vu Cẩn, vì quá sợ hãi, không biết gọi cho ai, cậu ta đành phải gọi điện nhờ Tống Minh ra mặt hộ mình. Lời giải thích khá là đơn giản, Vu Cẩn sợ ông nội thất vọng về mình, cho nên không dám gọi điện cho Tiêu Lão gia.
Khi Tiêu Linh cùng với bố mình đi vào phòng giám hiệu, Tống Minh đang ôm Vu Cẩn, vừa lau nước mắt, vừa an ủi cậu ta. Nhìn thế nào cũng giống như Vu Cẩn là một người bị hãm hại, mà người hãm hại, chính là Tiêu Mạch.
Hai người gật đầu chào hiệu trưởng, và các giáo viên ở đây, đi tới chỗ của Tiêu Mạch. Nhìn thấy Tiêu Linh, hốc mắt của Tiêu Mạch lập tức đỏ, cậu ôm lấy anh, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, hét lên.
"Anh, Vu Cẩn nhốt em vào phòng thay đồ, nhân dịp ăn trộm điện thoại của em. Em chưa kịp đánh cậu ta, cậu ta đã khóc lên, làm mọi người nghĩ là em bắt nạt cậu ta."
Tiêu Linh chưa kịp nói gì, Tống Minh đã quát ầm lên với Tiêu Mạch.
"Tiêu Mạch, cậu học ở đâu ra cái thói hở ra chút là đánh bạn học. Không khác gì côn đồ cả."
Tiêu Mạch uất ức, quay đầu lại nhìn Tống Minh, hét trả lại.
"Nhưng cậu ta nhốt tôi ở trong phòng thay đồ, còn có ý định trộm đồ của tôi, sao tôi không được đánh cậu ta."
"Được rồi, được rồi."
Lúc này, hiệu trưởng lên tiếng, ngăn cản cuộc cãi vã tiếp tục diễn ra.
Tiêu Mạch nghe hiệu trưởng nói vậy, cũng không thể nói thêm gì, phụng phịu quay lại ôm lấy Tiêu Linh.
Tiêu Linh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, vừa thấy đáng thương, vừa thấy buồn cười. Dù năm nay đã mười sáu tuổi, nhưng Tiêu Mạch cũng mới tổng cộng tiếp xúc với thế giới này có ba năm mà thôi. Bố mẹ anh lại thấy cậu đủ ngoan, học tập kém chút nhưng lễ nghi giao tiếp khá ổn, cho nên không quá chăm chú dạy dỗ cậu, cũng không khắt khe với cậu. Ai biết đâu, để Tiêu Mạch ngây thơ, nghĩ rằng người ta bắt nạt mình mình phải trả thù lại, không biết giả bộ yếu thế.
Nhìn về phía Vu Cẩn, cậu ta vẫn cứ đang nước mắt ngắn nước mắt dài trong vòng tay của Tống Minh, yếu đuối vậy, mới khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ muốn bênh vực.
Nói là vậy, nhưng những người ở đây cũng không quá thích việc Vu Cẩn cứ luôn khóc mãi khóc mãi. Hiệu trưởng cũng hơi khó chịu. Một người đàn ông, nhút nhát chút không sao, nhưng tự mình gây sự, lại còn tự dọa mình sợ hãi đến phát khóc, cũng thật là không chấp nhận được.
Hiệu trưởng hắng giọng, quay về phía Vu Cẩn, nhẹ giọng hỏi.
"Vu Cẩn, em có thể dừng khóc lại được hộ thầy một chút được không?"
Vu Cẩn sụt sịt, cố gắng lấy tay áo lau đi gương mặt ướt nhẹp của mình, rồi ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía hiệu trưởng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Bạn Tiêu Mạch nói, có đúng không?"
"Em... em... "
Vu Cẩn lắp bắp, cậu ta không biết giải thích chuyện này như thế nào. Sợ rằng nói ra sự thật, sẽ càng bị Tiêu Linh và bố của anh chán ghét hơn. Cho nên cái từ 'em' cứ quanh quẩn ở cửa miệng mất một lúc lâu, đến mức Hiệu Trưởng không còn chút kiên nhẫn nào, khẽ nhíu mày, Tống Minh lại đột nhiên lên tiếng.
"Vu Cẩn từ nhỏ tính tình nhát gan, làm sao dám làm chuyện như vậy, Vu Cẩn, em nói cho mọi người biết, việc này là do Tiêu Mạch bịa ra đúng không?"
Dù sao thì Tiêu Mạch thân thể cao lớn, còn có cơ bắp, tính tình còn hùng hùng hổ hổ như vậy, bịa ra một chuyện như vậy, cũng không đáng gì.
Thế là Vu Cẩn im lặng, không lắc không gật, cúi gằm mặt xuống, coi như chấp nhận lời giải thích của Tống Minh.
Tiêu Linh đương nhiên là nhạy bén nhận ra việc này, cho nên vẫn giữ chặt Tiêu Mạch, không cho cậu nổi nóng. Chậm chạp lên tiếng.
"Hiệu trưởng, em xin phép cho Tiêu Mạch về nhà trước để hỏi rõ chuyện này. Mọi chuyện thế nào, thầy và các bạn ở lại, xem lại video phòng thay đồ, ngày mai em sẽ đưa Tiêu Mạch đến văn phòng, nếu em ấy sai, sẽ xin lỗi ngay trước mặt mọi người."
Nói xong, không liếc nhìn Vu Cẩn và Tống Minh lấy một cái, cùng với bố của mình, đưa Tiêu Mạch đi về nhà.
Hết chương 3.
Tống Minh lôi kéo Vu Cẩn ra khỏi quán cà phê, giống như bao câu chuyện khác, hay những bộ phim hàn quốc khác, nam phụ lôi kéo nữ chính, ném nữ chính vào xe ô tô của mình, leo lên xe, lái nhanh vun vút, càng đi càng tức, sau đó vì tốc độ quá nhanh mà suýt nữa đâm vào phương tiện giao thông trên đường, rồi bị nữ chính ngăn cản, chiếc xe dừng két lại một cái. Cả hai hoảng hốt, mồ hôi ướt đẫm trán, rồi nam phụ quay sang cưỡng hôn nữ chính.
Tống Minh và Vu Cẩn làm theo tình tiết, không khác chút nào. À, theo bình thường thì nữ chính sẽ giãy dụa, ở đây, Vu Cẩn yếu đuối, cộng đau lòng, cho nên để người ta cưỡng hôn mà không hề giãy dụa.
Hai người hôn khó bỏ khó dời, đến khi cả hai không thở nổi, Tống Minh mới buông Vu Cẩn ra, hai người ai ngồi trở về ghế của người đó, bình phục hô hấp của mình.
Lúc này, Vu Cẩn mới bắt đầu sợ hãi, thân thể của cậu ta bắt đầu run rẩy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt tràn ngập trong đôi mắt đen láy. Nụ hôn đầu của cậu ta, vốn không được Tiêu Linh để ý, giờ lại mất trong tay một người đàn ông khác.
Vu Cẩn cảm thấy bản thân thật sự bẩn thỉu, ghê tởm. Cậu ta không dám trách Tống Minh, chỉ biết căm ghét chính bản thân mình.
Và rồi, Vu Cẩn khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy khổ sở. Nước mắt của cậu ta khiến Tống Minh thương tiếc, trong lòng càng thêm chán ghét Tiêu Linh. Tại sao một người yêu mình đến như vậy, Tiêu Linh lại không biết trân trọng. Ba năm trôi qua, Tiêu Linh lại đi chọn một nam nhân khác, không chấp nhận Vu Cẩn.
Tống Minh quyết định, sẽ độc chiếm Vu Cẩn.
Và như mọi câu chuyện tiện thụ khác, công pháo hôi quyết định sẽ theo đuổi thụ chính một cách mạnh mẽ, để sự chú ý của thụ chỉ dành cho riêng mình. Sau đó, sẽ cho Tiêu Linh hối hận vì những gì cậu ta làm.
Như mọi người đều biết, công pháo hôi chỉ xuất hiện để nhân vật công nhận ra tình cảm của mình dành cho thụ mà thôi. Thật tiếc là, Tiêu Linh lúc này đang ôm ôm ấp ấp tráng thụ của mình, cùng nhau xem phim.
8.
Tiêu Mạch năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, cho nên Tiêu Linh chẳng thể sơ múi được gì, ngoài việc nắm tay, hôn hít, ôm ấp một chút. Anh đương nhiên là không muốn vào tù sớm vì tội ấu dâm rồi.
Buổi sáng, Tiêu Linh đưa Tiêu Mạch đến lớp, xe của anh vừa dừng ở cổng trường, đập vào mắt là hình ảnh Tống Minh săn sóc mở cửa xe cho Vu Cẩn, khiến Tiêu Linh vui như mở cờ, sáng sớm đã có tin vui.
Tiêu Mạch lại không nhìn thấy hình ảnh đó, cậu chồm người qua khỏi ghế phó lái, ôm lấy cổ Tiêu Linh, hôn một cái thật sâu lên má anh, rồi cầm cặp nhảy ra khỏi xe, đóng cửa lại, vẫy vẫy tay với anh.
Tiêu Linh mỉm cười, lắc lắc đầu. Khi xe của Tiêu Linh biến mất trong góc khuất, Tiêu Mạch mới chậm chạp ôm cặp đi vào trong trường.
Thật không may, toàn bộ hành động đều bị cặp đôi Tống Minh và Vu Cẩn nhìn thấy. Tống Minh thấy Vu Cẩn vẫn luôn im lặng nhìn theo bóng xe của Tiêu Linh, trong lòng càng thêm bực bội. Tống Minh hận, hận vì bản thân mình hiện tại vẫn không đủ cứng cáp, tiếp quản toàn bộ nền kinh tế của gia tộc, để có thể cho Tiêu Linh một bài học.
Hiện tại, Tống Minh chỉ có thể điều động một chút tài nguyên nho nhỏ trong toàn bộ hệ thống to đùng của Tống gia, nhưng chút tài nguyên đó, hù dọa những người bình thường thì dễ dàng, lại không thể đấu lại chủ một quán cà phê nho nhỏ là bố của Tiêu Linh.
Tống Minh bực bội, nhưng không thể phát tiết toàn bộ sự bực bội của bản thân, còn phải đè nén sự khó chịu đó xuống để an ủi Vu Cẩn. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, ôm lấy vòng eo gầy guộc của Vu Cẩn, khác với dáng người cơ bắp, khỏe mạnh của Tiêu Mạch, Vu Cẩn thuộc loại hình cao gầy, làn da không quá trắng, nhìn thế nào cũng thấy đàn ông, chẳng hiểu sao tính cách lại có phần yếu đuối.
Tống Minh cho rằng đó là do thời gian trước kia Vu Cẩn bị Tiêu Linh bắt nạt quá nhiều, đả kích quá nhiều, cho nên tính cách có phần nhu nhược. Nhưng không sao, hiện giờ đã có anh bảo vệ Vu Cẩn, sẽ không ai có thể bắt nạt được Vu Cẩn hết.
Giữa cổng trường, bao nhiêu sinh viên qua lại, Tống Minh dùng hai tay, nhẹ nhàng ôm Vu Cẩn vào trong lòng, vuốt ve sống lưng run rẩy của cậu, dùng đôi môi của mình hôn nhẹ lên tóc cậu. Hai người đứng im ở đó một lúc lâu, đến khi tiếng chuông vang lên, báo đã vào giờ học, Vu Cẩn mới giật mình, nhẹ giọng gọi tên Tống Minh, đợi anh buông lỏng tay ra, mới ôm cặp chạy vào trong lớp.
9.
Suốt những tiết học đầu tiên, Vu Cẩn ngồi trong lớp nhưng không khác gì một con búp bê vô hồn, thi thoảng quay xuống chiếc bàn học ở cuối lớp, vị trí của Tiêu Mạch, nhìn cậu thoải mái dựng quyển sách lên để lấy lệ, còn bản thân thì loáy hoáy bấm điện thoại, trái tim của Vu Cẩn càng cảm thấy khó chịu.
Tiêu Mạch nhất định là đang nhắn tin với Tiêu Linh.
Tiêu Mạch có số điện thoại của Tiêu Linh.
Tiêu Mạch được ở bên Tiêu Linh....
Càng nghĩ, Vu Cẩn càng khó chịu.
Nhưng cậu ta không biết làm gì để giải tỏa sự khó chịu của bản thân.
Vừa bắt đầu giờ thể dục, Vu Cẩn lén lút đi theo Tiêu Mạch đến phòng thay đồ, nhưng chưa kịp hoàn thành tội ác của mình, đã bị Tiêu Mạch phát hiện.
Tiêu Mạch hét ầm lên.
"Vu Cẩn, cậu định làm gì?"
Lúc này, mọi người trong lớp đã ra hết sân thể dục, nhưng hành lang vẫn luôn có người đi qua đi lại, nghe tiếng hét của Tiêu Mạch, mọi người sợ xảy ra chuyện gì, cho nên vội vàng chạy vào phòng xem, có người còn nhanh tay đi gọi giáo viên.
Vu Cẩn bị tiếng hét của Tiêu Mạch làm cho hoảng sợ. Dựa vào sức khỏe và hình thể, Vu Cẩn không thể làm gì được Tiêu Mạch, cho nên, Vu Cẩn muốn moi được số điện thoại của Tiêu Linh, chỉ có thể chờ đợi Tiêu Mạch đi vào phòng thay đồ, khóa trái cửa, nhốt Tiêu Mạch vào trong đó, rồi tranh thủ đi lấy điện thoại Tiêu Mạch để tìm kiếm số của Tiêu Linh.
Mọi người thắc mắc vì sao Vu Cẩn có thể làm được đến mức này với cái tính cách nhút nhát đó sao? Đương nhiên thì một mình Vu Cẩn sẽ không dám nghĩ đến cái cách làm này, trừ việc, chúng ta vẫn sẽ có những nhân vật như nữ pháo hôi, nam pháo hôi ghen tị với Vu Cẩn, ghen tị vì cậu ta được Tốn Minh để ý, nên ngầm động viên, nghĩ kế, thúc đẩy tinh thần cho Vu Cẩn làm.
Đương nhiên thì một kẻ nhát gan như Vu Cẩn sẽ không thể làm việc này một cách hoàn hảo được.
Vu Cẩn vừa nghe thấy tiếng hét của Tiêu Mạch, lập tức ngã bệt xuống đất, toàn thân run rẩy nhìn về phía cánh cửa đang bị Tiêu Mạch đấm bùm bụp từ phía bên trong. Cậu ta loạng choạng đứng dậy, kịp thời khóa trái cửa phòng thay đồ trước khi có người đi ngang qua chạy đến, rồi đi lục tìm điện thoại trong ngăn để đồ của Tiêu Mạch.
Vu Cẩn vừa vặn lưu được số điện thoại của Tiêu Linh vào điện thoại của mình, cất điện thoại của Tiêu Mạch vào chỗ cũ, thì Tiêu Mạch cũng đồng thời phá được cửa mà đi ra ngoài. Và cũng thật trùng hợp, Tiêu Mạch vừa túm lấy tóc của Vu Cẩn, định đấm cậu ta một cái, thì ở ngoài cửa, giáo viên và các học sinh lớp khác, cũng mở cửa và xông vào.
Hiện trường lúc này, thành Tiêu Mạch khóa trái cửa đánh Vu Cẩn. Vu Cẩn sợ hãi, nước mắt ướt nhẹp gương mặt tội nghiệp. Trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Mạch và Vu Cẩn bị lôi lên trên phòng hiệu trưởng.
10.
Về phía gia đình Tiêu Mạch, bố Tiêu Linh và Tiêu Linh cùng nhau lên gặp hiệu trưởng, còn về phía Vu Cẩn, vì quá sợ hãi, không biết gọi cho ai, cậu ta đành phải gọi điện nhờ Tống Minh ra mặt hộ mình. Lời giải thích khá là đơn giản, Vu Cẩn sợ ông nội thất vọng về mình, cho nên không dám gọi điện cho Tiêu Lão gia.
Khi Tiêu Linh cùng với bố mình đi vào phòng giám hiệu, Tống Minh đang ôm Vu Cẩn, vừa lau nước mắt, vừa an ủi cậu ta. Nhìn thế nào cũng giống như Vu Cẩn là một người bị hãm hại, mà người hãm hại, chính là Tiêu Mạch.
Hai người gật đầu chào hiệu trưởng, và các giáo viên ở đây, đi tới chỗ của Tiêu Mạch. Nhìn thấy Tiêu Linh, hốc mắt của Tiêu Mạch lập tức đỏ, cậu ôm lấy anh, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, hét lên.
"Anh, Vu Cẩn nhốt em vào phòng thay đồ, nhân dịp ăn trộm điện thoại của em. Em chưa kịp đánh cậu ta, cậu ta đã khóc lên, làm mọi người nghĩ là em bắt nạt cậu ta."
Tiêu Linh chưa kịp nói gì, Tống Minh đã quát ầm lên với Tiêu Mạch.
"Tiêu Mạch, cậu học ở đâu ra cái thói hở ra chút là đánh bạn học. Không khác gì côn đồ cả."
Tiêu Mạch uất ức, quay đầu lại nhìn Tống Minh, hét trả lại.
"Nhưng cậu ta nhốt tôi ở trong phòng thay đồ, còn có ý định trộm đồ của tôi, sao tôi không được đánh cậu ta."
"Được rồi, được rồi."
Lúc này, hiệu trưởng lên tiếng, ngăn cản cuộc cãi vã tiếp tục diễn ra.
Tiêu Mạch nghe hiệu trưởng nói vậy, cũng không thể nói thêm gì, phụng phịu quay lại ôm lấy Tiêu Linh.
Tiêu Linh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, vừa thấy đáng thương, vừa thấy buồn cười. Dù năm nay đã mười sáu tuổi, nhưng Tiêu Mạch cũng mới tổng cộng tiếp xúc với thế giới này có ba năm mà thôi. Bố mẹ anh lại thấy cậu đủ ngoan, học tập kém chút nhưng lễ nghi giao tiếp khá ổn, cho nên không quá chăm chú dạy dỗ cậu, cũng không khắt khe với cậu. Ai biết đâu, để Tiêu Mạch ngây thơ, nghĩ rằng người ta bắt nạt mình mình phải trả thù lại, không biết giả bộ yếu thế.
Nhìn về phía Vu Cẩn, cậu ta vẫn cứ đang nước mắt ngắn nước mắt dài trong vòng tay của Tống Minh, yếu đuối vậy, mới khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ muốn bênh vực.
Nói là vậy, nhưng những người ở đây cũng không quá thích việc Vu Cẩn cứ luôn khóc mãi khóc mãi. Hiệu trưởng cũng hơi khó chịu. Một người đàn ông, nhút nhát chút không sao, nhưng tự mình gây sự, lại còn tự dọa mình sợ hãi đến phát khóc, cũng thật là không chấp nhận được.
Hiệu trưởng hắng giọng, quay về phía Vu Cẩn, nhẹ giọng hỏi.
"Vu Cẩn, em có thể dừng khóc lại được hộ thầy một chút được không?"
Vu Cẩn sụt sịt, cố gắng lấy tay áo lau đi gương mặt ướt nhẹp của mình, rồi ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía hiệu trưởng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Bạn Tiêu Mạch nói, có đúng không?"
"Em... em... "
Vu Cẩn lắp bắp, cậu ta không biết giải thích chuyện này như thế nào. Sợ rằng nói ra sự thật, sẽ càng bị Tiêu Linh và bố của anh chán ghét hơn. Cho nên cái từ 'em' cứ quanh quẩn ở cửa miệng mất một lúc lâu, đến mức Hiệu Trưởng không còn chút kiên nhẫn nào, khẽ nhíu mày, Tống Minh lại đột nhiên lên tiếng.
"Vu Cẩn từ nhỏ tính tình nhát gan, làm sao dám làm chuyện như vậy, Vu Cẩn, em nói cho mọi người biết, việc này là do Tiêu Mạch bịa ra đúng không?"
Dù sao thì Tiêu Mạch thân thể cao lớn, còn có cơ bắp, tính tình còn hùng hùng hổ hổ như vậy, bịa ra một chuyện như vậy, cũng không đáng gì.
Thế là Vu Cẩn im lặng, không lắc không gật, cúi gằm mặt xuống, coi như chấp nhận lời giải thích của Tống Minh.
Tiêu Linh đương nhiên là nhạy bén nhận ra việc này, cho nên vẫn giữ chặt Tiêu Mạch, không cho cậu nổi nóng. Chậm chạp lên tiếng.
"Hiệu trưởng, em xin phép cho Tiêu Mạch về nhà trước để hỏi rõ chuyện này. Mọi chuyện thế nào, thầy và các bạn ở lại, xem lại video phòng thay đồ, ngày mai em sẽ đưa Tiêu Mạch đến văn phòng, nếu em ấy sai, sẽ xin lỗi ngay trước mặt mọi người."
Nói xong, không liếc nhìn Vu Cẩn và Tống Minh lấy một cái, cùng với bố của mình, đưa Tiêu Mạch đi về nhà.
Hết chương 3.
Monday, December 4, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 2
4.
Tiêu Linh ở nước ngoài hai năm, không làm gì to tát cho lắm, mở chuỗi ba cửa hàng cà phê truyền thống, thu nhập vào tay cũng coi như là có của ra của vào, ít nhất là so tỉ giá ngoại tệ và nội tệ thì khi anh về nước cũng coi như bằng một nửa số tài sản mà gia tộc anh đang sở hữu. Huống hồ, trước khi quyết định về nước học đại học, Tiêu Linh cũng đã mở được hai cửa hàng cà phê ở thành phố S, nhờ bố mẹ đón tiểu thụ của mình, đến thành phố S quản lý hộ. Mọi việc đều được làm âm thầm, không phô trương, khoe khoang ầm ĩ.
Ông nội anh biết cũng chỉ biết bố mẹ anh tích cóp lại để mở quán cà phê kiếm sống, dù sao thì chuyện cả hai vợ chồng quyết bỏ tài sản thừa kế để thể hiện ý kiến của mình cũng khiến ông có chút áy náy, cũng không dám ép con cái đến bước đường cùng, chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt.
Nhưng, thiên vị thì vẫn mãi là thiên vị, nhìn Vu Cẩn ngày ngày như cái xác không hồn, rồi nhớ nhung, ông lại thấy có lỗi với ông của Vu Cẩn, không chăm sóc tốt cho người cháu duy nhất của người bạn già. Càng cảm thấy có lỗi, càng chán ghét Tiêu Linh, nhưng ba năm trôi qua, ông không tra được bất kỳ thông tin gì liên quan đến Tiêu Linh, kể cả theo dõi bố mẹ của Tiêu Linh cũng không có manh mối nào, gần như Tiêu Linh biến mất khỏi đất nước này, không hề có một tia tồn tại vậy.
Ông cũng từng mong thời gian khiến Vu Cẩn quên đi Tiêu Linh, nhưng không hiểu sao đứa nhỏ này thật sự cố chấp, khiến ông cảm giác cũng có chút phiền toái, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng. Toàn bộ sự đau lòng che kín cả việc lo lắng đứa cháu trai ruột ở nước ngoài sống có tốt không, ở một mình có vất vả hay không.
Nhiều người đọc truyện, thì nghĩ thụ xứng đáng được hưởng sự quan tâm đó, cả nhà tai nạn, bỏ bạn thụ từ lúc còn nhỏ thật sự đáng tội nghiệp, lại còn bị công hành hạ, được quan tâm thế không đáng gì. Tiêu Linh chỉ có thể thở dài, thật sự người ngoài nhìn vào còn không ai biết đâu là cháu ruột, đâu là cháu nhà người ta.
Bố mẹ Tiêu Linh nhận nuôi một đứa nhỏ, đặt tên Tiêu Mạch, kém Tiêu Linh hai tuổi, nhưng vì từ nhỏ sống ở cô nhi viện, học hành chả ra đâu vào đâu, nên học chậm mất một năm. Ban đầu, hai vợ chồng cố ý chọn trường khác, cách xa Vu Cẩn ra một chút, nhưng chẳng hiểu sao Vu Cẩn lại cố chấp khiến người ta chán ghét, xin ông nội Tiêu Linh chuyển trường, đến học cùng lớp với Tiêu Mạch. Vì Tiêu Mạch vừa nhập học, không tiện đổi trường, hơn nữa, tính cách của cậu có phần cứng rắn, ít nói, cho nên hai vợ chồng cũng chỉ biết để hai người học cùng một lớp một năm, cũng không quá lo lắng.
Nhưng, năm học chưa kết thúc, Tiêu Linh đã thông báo sẽ về nước thi đại học.
Thật sự, chuyện này chưa hết, chuyện kia lại đến.
Tiêu Linh cũng không coi thường sự cố chấp của Vu Cẩn, nhưng anh đủ khả năng để rời khỏi quốc gia này mà không sợ Vu Cẩn tìm được.
Vu Cẩn vừa tiện vừa nhược, làm thế quái nào mà đủ khả năng phấn đấu ra một phần sự nghiệp, lấy nó để đi tìm Tiêu Linh, Vu Cẩn chỉ biết dựa dẫm vào người khác, muốn theo đuổi một người thì chỉ biết tìm cách bám theo, dùng sự đáng thương của mình để tìm kiếm sự thương hại của người khác, khi người ta chạy không thấy bóng dáng thì chỉ biết cách ở lại thành phố chờ đợi mà thôi. Nhìn mà xem, ba năm qua Vu Cẩn vẫn học hành bình bình, xã hội không tiếp xúc, tài sản thì chỉ có số tiền tiêu vặt mỗi ngày ông nội của Tiêu Linh phát cho. Về số tài sản mà gia đình anh từ chối thừa hưởng, nhà bác anh chắc chắn sẽ không để cho Vu Cẩn một chút nào, dù sao đó cũng là mồ hôi công sức của nhà họ Tiêu, Vu Cẩn ngoài được ông nội yêu thương như cháu ruột, chưa có tí đóng góp nào cho công ty hết, thì nhận có phần quá đáng.
5.
Tiếng chuông báo tan học vang lên ầm ĩ, kéo Vu Cẩn ra khỏi cơn mơ màng. Cậu ta theo bản năng nhìn về phía bàn học nơi cuối lớp, sát cửa ra vào. Tiêu Mạch đang chậm chạp thu dọn đống sách vở bề bộn trên bàn.
Cách đây một năm, ông nội nói rằng bố mẹ Tiêu Linh bỗng nhận nuôi một đứa nhỏ, đang làm thủ tục nhập học cho đứa nhỏ đó. Vốn tưởng phải mất một đoạn thời gian moi móc thông tin từ Tiêu Mạch, nhưng từ lúc hai người học chung một lớp, đến giờ cũng đã gần một năm, Vu Cẩn vẫn chưa moi được tí thông tin nào của Tiêu Linh cả.
Vu Cẩn cũng không phải chưa từng đến quán cà phê của bố mẹ anh, để hỏi thông tin về Tiêu Linh, cầu xin không được, quỳ không được, ông nội đến nói chuyện cũng không được, bố mẹ anh chỉ nói một câu, kể cả Tiêu Linh có cưới một người đàn ông, cũng sẽ là cưới Tiêu Mạch, bố mẹ anh không chấp nhận một người con dâu là Vu Cẩn. Thật sự, quật cường đến đáng sợ.
Vu Cẩn sống trong những ngày đau khổ, nhưng không làm gì được, cũng không dám làm gì, chỉ biết dùng sự dai dẳng của mình với hi vọng thuyết phục bố mẹ anh, chờ đợi anh.
Theo mọi ngày, Vu Cẩn thấy Tiêu Mạch đứng dậy, cũng đứng dậy, khoác cặp sách lẽo đẽo đi theo Tiêu Mạch về quán cà phê, Tiêu Mạch hiện tại đang giúp việc ở quán cà phê của bố mẹ Tiêu Linh, lấy tiền công làm tiền tiêu vặt, Vu Cẩn cũng chỉ cảm thấy bố mẹ anh có phần cứng nhắc quá, cũng thấy tội Tiêu Mạch, rồi tự cảm nhận thấy bản thân thật còn hạnh phúc, có ông nội thương yêu, ăn uống không lo, tiền tiêu vặt vẫn còn đủ để cậu ta tích cóp. Cho nên, ngày ngày, Vu Cẩn cũng chỉ biết ngồi im ở quán cà phê, đôi lúc giúp đỡ tiếp khách, tự cảm thấy, con người sáng sủa hơn một chút, nhưng cứ nhìn thấy gương mặt khó chịu của bố mẹ Tiêu Linh, cùng với việc không tìm kiếm được nơi Tiêu Linh đi học, lại cảm thấy buồn bã.
Vu Cẩn đi theo Tiêu Mạch, người đi trước người đi sau, coi như không quen biết. Nhưng cậu ta chưa đi theo Tiêu Mạch ra khỏi dãy nhà học, đã thấy Tiêu Mạch vội vàng chạy về phía trước, khiến Vu Cẩn giật mình, cũng vội vàng chạy theo.
Tiêu Mạch chạy ra cổng trường, nhào vào lòng một chàng trai đang đứng đút tay túi quần cạnh một chiếc ô tô cá nhân nho nhỏ. Chàng trai kia, không phải ai khác, chính là Tiêu Linh.
Vu Cẩn nhìn thấy Tiêu Linh ôm ôm ấp ấp Tiêu Mạch, mỉm cười với cậu, hôn trán cậu, cảm giác hơi thở cứng đơ, hô hấp khó khăn, trái tim gần như ngừng đập.
Người cậu nhớ mong đã trở về, nhưng tay trong tay với một người con trai khác, không phải mình, mỉm cười với người khác, dành mọi sự ôn nhu cho người khác. Thật sự đau lòng quá.
Vu Cẩn chạy vội đến bên cạnh hai người, sau đó đứng im tại chỗ, nhìn hai người ôm nhau, muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Câu nói 'cậu về rồi' cũng nghẹn đứng nơi cổ họng. Nhìn thế nào cũng giống một người thứ ba bỗng nhiên vô duyên phá tan khoảnh khắc lãng mạn của đôi tình nhân. Nhưng càng nhìn, Vu Cẩn càng không nhịn được. Nhưng Vu Cẩn cũng không dám bỏ chạy, chạy trốn khỏi hình ảnh đau lòng này, sợ cậu chạy đi Tiêu Linh lại tiếp tục biến mất, lần này cả Tiêu Mạch và bố mẹ anh cũng đều sẽ biến mất.
Tiêu Linh thấy Vu Cẩn cứ đứng im đó nhìn chằm chằm về phía anh và Tiêu Mạch cũng cảm thấy không vui, chẳng nhẽ về nước cũng bị cái đuôi này đeo bám mãi, cuộc sống đến cuối đời cũng không được yên ổn, phải đi xa tha hương cầu thực. Thật sự đủ phiền.
"Cậu nhìn cái gì?" Lúc này, Tiêu Mạch cũng nhận ra có gì đó không đúng, quay người nhíu nhíu mày nhìn về phía Vu Cẩn, quát lên. "Không thấy đứng im nhìn người khác ôm nhau là vô duyên sao?"
Tiêu Linh nghe thấy Tiêu Mạch nói thế, cười nhẹ, lắc lắc đầu, tay xoa xoa lưng của cậu. Câu nói của Tiêu Mạch là câu nói điển hình của thụ pháo hôi, kiểu gì cũng bị người khác chán ghét. Nhưng Tiêu Linh lại thích nghe câu nói này đến lạ.
"Vu Cẩn đúng không?" Tiêu Linh nhẹ nhàng lên tiếng. "Lâu không gặp, đúng là chả thay đổi gì. Vẫn cứ.... tiện như thế?"
Đối với người như vậy, Tiêu Linh thật sự muốn làm tra công, cặp đôi với pháo hôi thụ. Cuộc sống đủ hạnh phúc.
Người giàu muốn một người vợ cứng rắn, có đảm đương, không phải người yếu ớt động tí khóc động tí cần bảo vệ. Đã mệt đầu với xã hội, về nhà còn mệt đầu với vợ con. Phiền toái.
6.
Tiêu Linh về nước, cũng chỉ đảo qua hai quán cà phê một lúc, sau đó lấy xe đèo Tiêu Mạch đi lượn quanh thành phố. Xe vừa rời đi, Vu Cẩn cũng kịp lúc đặt chân tới quán cà phê mà bố mẹ của Tiêu Linh đang kiểm tra.
Bố của Tiêu Linh đang kiểm tra sổ sách thì thấy Vu Cẩn đẩy cửa đi vào, lập tức hừ nhẹ một tiếng, lần này không tiếp tục trò ngó lơ, không nghe, không thấy, không trả lời, lần này, ông để giấy tờ sổ sách sang một bên, đứng im nhìn Vu Cẩn bằng ánh mắt khắt khe, đến khi cậu ta đi lại gần, mới mở miệng, giọng nói có chút khó chịu.
"Bao giờ cậu mới chịu buông tha cho con trai tôi."
"Bác trai... Cháu..."
Vu Cẩn khẽ cắn cắn môi, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt đầy đáng thương. Giọng nói của bố Tiêu Linh nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, đủ để mọi người trong quán dành một chút sự chú ý cho khu vực quầy bar, lúc này, bố của Tiêu Linh cũng cảm thấy đủ hài lòng, ông nhìn quanh mọi người, giống như tìm kiếm sự giúp đỡ, lên tiếng khẩn cầu.
"Coi như đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu, xin cậu buông tha cho con trai tôi, chúng tôi sống chưa đủ khổ sao, ba tôi vì một người cháu nuôi như cậu mà đuổi vợ chồng tôi và cả con trai tôi ra khỏi nhà, chúng tôi khó khăn lắm mới đủ sống qua ngày, sao cậu cứ bám lấy con trai tôi không tha là thế nào. Nó còn phải lấy vợ, sinh con, sống cuộc sống của nó, cậu một người đàn ông, cậu cho nó được cái gì." Bố của Tiêu Linh nói một hơi dài, sau đó dừng lại, đứng im một lúc, lại tiếp tục nhẹ giọng nói, nhưng lần này có phần nghiêm khắc hơn "Bằng tuổi cậu, con trai tôi phải tự lực cánh sinh kiếm tiền nuôi bản thân, cậu thì sống sung sướng trong toàn bộ số tài sản mà con trai tôi lẽ ra được hưởng, cậu đã cướp của nó một người ông nội, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của nó, giờ cậu còn cố ý bám con trai tôi, muốn để nó nuôi cậu cả đời sao. Cậu ích kỉ cũng vừa phải thôi."
"...."
"Tôi sẽ không để một người đàn ông dẫn con tôi vào con đường đồng tính. Nó là trai thẳng, nó đã từ chối cậu rất nhiều lần. Tôi không kì thị đồng tính, nhưng tôi kì thị con người ghê tởm như cậu. Sao cậu cứ phải ép con tôi yêu cậu, nhà tôi đã có lỗi gì với cậu."
Quán cà phê trong phút chốc trở nên yên tĩnh bởi câu nói cao vút của bố Tiêu Linh. Vài câu nói, bỗng nhiên biến một người hiền lành, nhút nhát như Vu Cẩn thành một người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Vu Cẩn không biết nói gì, tính cách yếu đuối cũng không thể cãi nổi một câu, cũng không thể rời khỏi nơi này, sợ không nhìn thấy được Tiêu Linh, cho nên cậu ta cứ cúi gằm mặt xuống, ôm cặp, bộ dạng nhìn thật sự đáng thương, nhưng những người trong quán cà phê lại không có một ai thương cậu ta nổi.
À, ngoại trừ một người, công pháo hôi.
Cửa quán cà phê bị mở ra một cách đột ngột, một chàng trai cao lớn, mặc vest lịch sự, theo sau là hai vệ sĩ, nếu bỏ qua gương mặt thì chỉ nhìn bộ dáng thôi đã biết là thiếu gia con nhà giàu rồi, nhìn gương mặt, ai cũng biết được đây là Tống Minh, cháu trai trưởng của Tống gia, một trong ba nhà thế gia lâu đời nhất cùng với nhà họ Tiêu và họ Quân.
Tống Minh ngày xưa cũng hay chơi với ba anh em nhà họ Tiêu, trong đó có cả Tiêu Linh. Đương nhiên là biết cả Vu Cẩn.
Thật chẳng biết làm sao mà Tống Minh với Vu Cẩn lại quen biết nhau, còn đến trình độ Tống Minh chạy vào quán cà phê của gia đình Tiêu Linh để bênh vực cho Vu Cẩn.
Nói bênh vực cũng không đúng, Tống Minh chỉ cúi đầu nói với bố mẹ Tiêu Linh một câu. "Cháu thay mặt Vu Cẩn xin lỗi hai bác, từ giờ Vu Cẩn sẽ không làm phiền hai bác và Tiêu Linh nữa đâu ạ." Sau đó, Tống Minh nắm lấy cổ tay Vu Cẩn, kéo ra khỏi quán cà phê trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người.
Hết chương 2.
Tiêu Linh ở nước ngoài hai năm, không làm gì to tát cho lắm, mở chuỗi ba cửa hàng cà phê truyền thống, thu nhập vào tay cũng coi như là có của ra của vào, ít nhất là so tỉ giá ngoại tệ và nội tệ thì khi anh về nước cũng coi như bằng một nửa số tài sản mà gia tộc anh đang sở hữu. Huống hồ, trước khi quyết định về nước học đại học, Tiêu Linh cũng đã mở được hai cửa hàng cà phê ở thành phố S, nhờ bố mẹ đón tiểu thụ của mình, đến thành phố S quản lý hộ. Mọi việc đều được làm âm thầm, không phô trương, khoe khoang ầm ĩ.
Ông nội anh biết cũng chỉ biết bố mẹ anh tích cóp lại để mở quán cà phê kiếm sống, dù sao thì chuyện cả hai vợ chồng quyết bỏ tài sản thừa kế để thể hiện ý kiến của mình cũng khiến ông có chút áy náy, cũng không dám ép con cái đến bước đường cùng, chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt.
Nhưng, thiên vị thì vẫn mãi là thiên vị, nhìn Vu Cẩn ngày ngày như cái xác không hồn, rồi nhớ nhung, ông lại thấy có lỗi với ông của Vu Cẩn, không chăm sóc tốt cho người cháu duy nhất của người bạn già. Càng cảm thấy có lỗi, càng chán ghét Tiêu Linh, nhưng ba năm trôi qua, ông không tra được bất kỳ thông tin gì liên quan đến Tiêu Linh, kể cả theo dõi bố mẹ của Tiêu Linh cũng không có manh mối nào, gần như Tiêu Linh biến mất khỏi đất nước này, không hề có một tia tồn tại vậy.
Ông cũng từng mong thời gian khiến Vu Cẩn quên đi Tiêu Linh, nhưng không hiểu sao đứa nhỏ này thật sự cố chấp, khiến ông cảm giác cũng có chút phiền toái, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng. Toàn bộ sự đau lòng che kín cả việc lo lắng đứa cháu trai ruột ở nước ngoài sống có tốt không, ở một mình có vất vả hay không.
Nhiều người đọc truyện, thì nghĩ thụ xứng đáng được hưởng sự quan tâm đó, cả nhà tai nạn, bỏ bạn thụ từ lúc còn nhỏ thật sự đáng tội nghiệp, lại còn bị công hành hạ, được quan tâm thế không đáng gì. Tiêu Linh chỉ có thể thở dài, thật sự người ngoài nhìn vào còn không ai biết đâu là cháu ruột, đâu là cháu nhà người ta.
Bố mẹ Tiêu Linh nhận nuôi một đứa nhỏ, đặt tên Tiêu Mạch, kém Tiêu Linh hai tuổi, nhưng vì từ nhỏ sống ở cô nhi viện, học hành chả ra đâu vào đâu, nên học chậm mất một năm. Ban đầu, hai vợ chồng cố ý chọn trường khác, cách xa Vu Cẩn ra một chút, nhưng chẳng hiểu sao Vu Cẩn lại cố chấp khiến người ta chán ghét, xin ông nội Tiêu Linh chuyển trường, đến học cùng lớp với Tiêu Mạch. Vì Tiêu Mạch vừa nhập học, không tiện đổi trường, hơn nữa, tính cách của cậu có phần cứng rắn, ít nói, cho nên hai vợ chồng cũng chỉ biết để hai người học cùng một lớp một năm, cũng không quá lo lắng.
Nhưng, năm học chưa kết thúc, Tiêu Linh đã thông báo sẽ về nước thi đại học.
Thật sự, chuyện này chưa hết, chuyện kia lại đến.
Tiêu Linh cũng không coi thường sự cố chấp của Vu Cẩn, nhưng anh đủ khả năng để rời khỏi quốc gia này mà không sợ Vu Cẩn tìm được.
Vu Cẩn vừa tiện vừa nhược, làm thế quái nào mà đủ khả năng phấn đấu ra một phần sự nghiệp, lấy nó để đi tìm Tiêu Linh, Vu Cẩn chỉ biết dựa dẫm vào người khác, muốn theo đuổi một người thì chỉ biết tìm cách bám theo, dùng sự đáng thương của mình để tìm kiếm sự thương hại của người khác, khi người ta chạy không thấy bóng dáng thì chỉ biết cách ở lại thành phố chờ đợi mà thôi. Nhìn mà xem, ba năm qua Vu Cẩn vẫn học hành bình bình, xã hội không tiếp xúc, tài sản thì chỉ có số tiền tiêu vặt mỗi ngày ông nội của Tiêu Linh phát cho. Về số tài sản mà gia đình anh từ chối thừa hưởng, nhà bác anh chắc chắn sẽ không để cho Vu Cẩn một chút nào, dù sao đó cũng là mồ hôi công sức của nhà họ Tiêu, Vu Cẩn ngoài được ông nội yêu thương như cháu ruột, chưa có tí đóng góp nào cho công ty hết, thì nhận có phần quá đáng.
5.
Tiếng chuông báo tan học vang lên ầm ĩ, kéo Vu Cẩn ra khỏi cơn mơ màng. Cậu ta theo bản năng nhìn về phía bàn học nơi cuối lớp, sát cửa ra vào. Tiêu Mạch đang chậm chạp thu dọn đống sách vở bề bộn trên bàn.
Cách đây một năm, ông nội nói rằng bố mẹ Tiêu Linh bỗng nhận nuôi một đứa nhỏ, đang làm thủ tục nhập học cho đứa nhỏ đó. Vốn tưởng phải mất một đoạn thời gian moi móc thông tin từ Tiêu Mạch, nhưng từ lúc hai người học chung một lớp, đến giờ cũng đã gần một năm, Vu Cẩn vẫn chưa moi được tí thông tin nào của Tiêu Linh cả.
Vu Cẩn cũng không phải chưa từng đến quán cà phê của bố mẹ anh, để hỏi thông tin về Tiêu Linh, cầu xin không được, quỳ không được, ông nội đến nói chuyện cũng không được, bố mẹ anh chỉ nói một câu, kể cả Tiêu Linh có cưới một người đàn ông, cũng sẽ là cưới Tiêu Mạch, bố mẹ anh không chấp nhận một người con dâu là Vu Cẩn. Thật sự, quật cường đến đáng sợ.
Vu Cẩn sống trong những ngày đau khổ, nhưng không làm gì được, cũng không dám làm gì, chỉ biết dùng sự dai dẳng của mình với hi vọng thuyết phục bố mẹ anh, chờ đợi anh.
Theo mọi ngày, Vu Cẩn thấy Tiêu Mạch đứng dậy, cũng đứng dậy, khoác cặp sách lẽo đẽo đi theo Tiêu Mạch về quán cà phê, Tiêu Mạch hiện tại đang giúp việc ở quán cà phê của bố mẹ Tiêu Linh, lấy tiền công làm tiền tiêu vặt, Vu Cẩn cũng chỉ cảm thấy bố mẹ anh có phần cứng nhắc quá, cũng thấy tội Tiêu Mạch, rồi tự cảm nhận thấy bản thân thật còn hạnh phúc, có ông nội thương yêu, ăn uống không lo, tiền tiêu vặt vẫn còn đủ để cậu ta tích cóp. Cho nên, ngày ngày, Vu Cẩn cũng chỉ biết ngồi im ở quán cà phê, đôi lúc giúp đỡ tiếp khách, tự cảm thấy, con người sáng sủa hơn một chút, nhưng cứ nhìn thấy gương mặt khó chịu của bố mẹ Tiêu Linh, cùng với việc không tìm kiếm được nơi Tiêu Linh đi học, lại cảm thấy buồn bã.
Vu Cẩn đi theo Tiêu Mạch, người đi trước người đi sau, coi như không quen biết. Nhưng cậu ta chưa đi theo Tiêu Mạch ra khỏi dãy nhà học, đã thấy Tiêu Mạch vội vàng chạy về phía trước, khiến Vu Cẩn giật mình, cũng vội vàng chạy theo.
Tiêu Mạch chạy ra cổng trường, nhào vào lòng một chàng trai đang đứng đút tay túi quần cạnh một chiếc ô tô cá nhân nho nhỏ. Chàng trai kia, không phải ai khác, chính là Tiêu Linh.
Vu Cẩn nhìn thấy Tiêu Linh ôm ôm ấp ấp Tiêu Mạch, mỉm cười với cậu, hôn trán cậu, cảm giác hơi thở cứng đơ, hô hấp khó khăn, trái tim gần như ngừng đập.
Người cậu nhớ mong đã trở về, nhưng tay trong tay với một người con trai khác, không phải mình, mỉm cười với người khác, dành mọi sự ôn nhu cho người khác. Thật sự đau lòng quá.
Vu Cẩn chạy vội đến bên cạnh hai người, sau đó đứng im tại chỗ, nhìn hai người ôm nhau, muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Câu nói 'cậu về rồi' cũng nghẹn đứng nơi cổ họng. Nhìn thế nào cũng giống một người thứ ba bỗng nhiên vô duyên phá tan khoảnh khắc lãng mạn của đôi tình nhân. Nhưng càng nhìn, Vu Cẩn càng không nhịn được. Nhưng Vu Cẩn cũng không dám bỏ chạy, chạy trốn khỏi hình ảnh đau lòng này, sợ cậu chạy đi Tiêu Linh lại tiếp tục biến mất, lần này cả Tiêu Mạch và bố mẹ anh cũng đều sẽ biến mất.
Tiêu Linh thấy Vu Cẩn cứ đứng im đó nhìn chằm chằm về phía anh và Tiêu Mạch cũng cảm thấy không vui, chẳng nhẽ về nước cũng bị cái đuôi này đeo bám mãi, cuộc sống đến cuối đời cũng không được yên ổn, phải đi xa tha hương cầu thực. Thật sự đủ phiền.
"Cậu nhìn cái gì?" Lúc này, Tiêu Mạch cũng nhận ra có gì đó không đúng, quay người nhíu nhíu mày nhìn về phía Vu Cẩn, quát lên. "Không thấy đứng im nhìn người khác ôm nhau là vô duyên sao?"
Tiêu Linh nghe thấy Tiêu Mạch nói thế, cười nhẹ, lắc lắc đầu, tay xoa xoa lưng của cậu. Câu nói của Tiêu Mạch là câu nói điển hình của thụ pháo hôi, kiểu gì cũng bị người khác chán ghét. Nhưng Tiêu Linh lại thích nghe câu nói này đến lạ.
"Vu Cẩn đúng không?" Tiêu Linh nhẹ nhàng lên tiếng. "Lâu không gặp, đúng là chả thay đổi gì. Vẫn cứ.... tiện như thế?"
Đối với người như vậy, Tiêu Linh thật sự muốn làm tra công, cặp đôi với pháo hôi thụ. Cuộc sống đủ hạnh phúc.
Người giàu muốn một người vợ cứng rắn, có đảm đương, không phải người yếu ớt động tí khóc động tí cần bảo vệ. Đã mệt đầu với xã hội, về nhà còn mệt đầu với vợ con. Phiền toái.
6.
Tiêu Linh về nước, cũng chỉ đảo qua hai quán cà phê một lúc, sau đó lấy xe đèo Tiêu Mạch đi lượn quanh thành phố. Xe vừa rời đi, Vu Cẩn cũng kịp lúc đặt chân tới quán cà phê mà bố mẹ của Tiêu Linh đang kiểm tra.
Bố của Tiêu Linh đang kiểm tra sổ sách thì thấy Vu Cẩn đẩy cửa đi vào, lập tức hừ nhẹ một tiếng, lần này không tiếp tục trò ngó lơ, không nghe, không thấy, không trả lời, lần này, ông để giấy tờ sổ sách sang một bên, đứng im nhìn Vu Cẩn bằng ánh mắt khắt khe, đến khi cậu ta đi lại gần, mới mở miệng, giọng nói có chút khó chịu.
"Bao giờ cậu mới chịu buông tha cho con trai tôi."
"Bác trai... Cháu..."
Vu Cẩn khẽ cắn cắn môi, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt đầy đáng thương. Giọng nói của bố Tiêu Linh nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, đủ để mọi người trong quán dành một chút sự chú ý cho khu vực quầy bar, lúc này, bố của Tiêu Linh cũng cảm thấy đủ hài lòng, ông nhìn quanh mọi người, giống như tìm kiếm sự giúp đỡ, lên tiếng khẩn cầu.
"Coi như đây là lần cuối cùng tôi cầu xin cậu, xin cậu buông tha cho con trai tôi, chúng tôi sống chưa đủ khổ sao, ba tôi vì một người cháu nuôi như cậu mà đuổi vợ chồng tôi và cả con trai tôi ra khỏi nhà, chúng tôi khó khăn lắm mới đủ sống qua ngày, sao cậu cứ bám lấy con trai tôi không tha là thế nào. Nó còn phải lấy vợ, sinh con, sống cuộc sống của nó, cậu một người đàn ông, cậu cho nó được cái gì." Bố của Tiêu Linh nói một hơi dài, sau đó dừng lại, đứng im một lúc, lại tiếp tục nhẹ giọng nói, nhưng lần này có phần nghiêm khắc hơn "Bằng tuổi cậu, con trai tôi phải tự lực cánh sinh kiếm tiền nuôi bản thân, cậu thì sống sung sướng trong toàn bộ số tài sản mà con trai tôi lẽ ra được hưởng, cậu đã cướp của nó một người ông nội, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của nó, giờ cậu còn cố ý bám con trai tôi, muốn để nó nuôi cậu cả đời sao. Cậu ích kỉ cũng vừa phải thôi."
"...."
"Tôi sẽ không để một người đàn ông dẫn con tôi vào con đường đồng tính. Nó là trai thẳng, nó đã từ chối cậu rất nhiều lần. Tôi không kì thị đồng tính, nhưng tôi kì thị con người ghê tởm như cậu. Sao cậu cứ phải ép con tôi yêu cậu, nhà tôi đã có lỗi gì với cậu."
Quán cà phê trong phút chốc trở nên yên tĩnh bởi câu nói cao vút của bố Tiêu Linh. Vài câu nói, bỗng nhiên biến một người hiền lành, nhút nhát như Vu Cẩn thành một người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Vu Cẩn không biết nói gì, tính cách yếu đuối cũng không thể cãi nổi một câu, cũng không thể rời khỏi nơi này, sợ không nhìn thấy được Tiêu Linh, cho nên cậu ta cứ cúi gằm mặt xuống, ôm cặp, bộ dạng nhìn thật sự đáng thương, nhưng những người trong quán cà phê lại không có một ai thương cậu ta nổi.
À, ngoại trừ một người, công pháo hôi.
Cửa quán cà phê bị mở ra một cách đột ngột, một chàng trai cao lớn, mặc vest lịch sự, theo sau là hai vệ sĩ, nếu bỏ qua gương mặt thì chỉ nhìn bộ dáng thôi đã biết là thiếu gia con nhà giàu rồi, nhìn gương mặt, ai cũng biết được đây là Tống Minh, cháu trai trưởng của Tống gia, một trong ba nhà thế gia lâu đời nhất cùng với nhà họ Tiêu và họ Quân.
Tống Minh ngày xưa cũng hay chơi với ba anh em nhà họ Tiêu, trong đó có cả Tiêu Linh. Đương nhiên là biết cả Vu Cẩn.
Thật chẳng biết làm sao mà Tống Minh với Vu Cẩn lại quen biết nhau, còn đến trình độ Tống Minh chạy vào quán cà phê của gia đình Tiêu Linh để bênh vực cho Vu Cẩn.
Nói bênh vực cũng không đúng, Tống Minh chỉ cúi đầu nói với bố mẹ Tiêu Linh một câu. "Cháu thay mặt Vu Cẩn xin lỗi hai bác, từ giờ Vu Cẩn sẽ không làm phiền hai bác và Tiêu Linh nữa đâu ạ." Sau đó, Tống Minh nắm lấy cổ tay Vu Cẩn, kéo ra khỏi quán cà phê trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người.
Hết chương 2.
Sunday, December 3, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Chương 1
1.
Tiêu Linh mở mắt ra, thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy, là một người đang quỳ gối giữa một vũng bùn. Thân hình cũng coi như là đủ đẹp, đủ cao lớn, nhưng thiếu cơ bắp, gương mặt góc cạnh, mày kiếm, nhưng mắt thật sự là u ám, quần áo lấm lem, gương mặt buồn bã ỉu xìu, giống như một con chuột vừa mới chui từ dưới cống lên, nhìn qua thôi, đã đủ cảm giác phiền toái.
Lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi này giống như một khu dân cư ở nông thôn được một công ty nào đó nhận thầu quy hoạch, nhưng thiếu vốn nên bỏ hoang rất lâu rồi. Tường chưa mọc rêu, nhưng cỏ dại thì cao ngang đầu người, nền đất không được đổ bê tông, mà còn nguyên đất vườn lồi lõm. Côn trùng rả rích, không có một bóng người.
Phiền lại càng thêm phiền.
Bỗng nhiên, giọng của tác giả vang lên choe chóe bên tai khiến Tiêu Linh nhíu nhíu mày. "Đây là tra công tiện thụ nha chú em."
Tiện thụ....
Ngày xửa ngày xưa, có rất nhiều loại tiện thụ.
Tiện thụ thì tiện hẳn đã không sao, tiện từ đầu đến cuối đi, cũng chẳng ai nói gì. Bởi vì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đã là chuột dù có hóa thành hổ thì vẫn sợ mèo mà thôi. Ấy vậy mà các bạn thụ quay ngoắt sang thành nữ vương thụ được, tính các mềm lòng mà thấy công đau khổ truy đuổi mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ được. Cảm thấy có lỗi, nợ tất cả mọi người mà vẫn thấy chẳng nợ anh công cái gì. Thật sự khiến người ta chán ghét.
Thế giới này, bạn thụ ở đây là cháu trai của bạn của ông nội anh công.
Qua loa về gia thế của anh công, gia tộc của anh công là một gia tộc về kinh thương cực kì giàu có, cha truyền con nối, mười đời dòng độc đinh. Tiếc là đến đời ông nội anh thì lại đẻ ra hai đứa con trai, là bố anh và bác của anh. Bố anh là con trai thứ mà thôi, anh dù là con trai độc nhất thì ông nội anh vẫn có đến ba đứa cháu trai.
Gia đình của bạn thụ gặp hỏa hoạn, cả gia đình đều đi, chẳng hiểu sao ông trời hình như không có mắt, để bạn ấy còn sống, gieo họa cho cuộc đời của anh công.
Ông nội anh công đón bạn thụ về nuôi, bạn thụ nhìn anh công một cái yêu luôn, thế là màn truy công, hi sinh cho anh công của tiện thụ bắt đầu. Anh công trong bộ này cũng thật đáng thương. Ông nội của anh thì đúng dạng cực phẩm trong cực phẩm, cả nắm tuổi to bằng cái bát ô tô, vẫn chấp nhận chuyện nam nam yêu nhau được, lại còn ép anh công cưới bạn thụ, anh công nhất quyết không đồng ý, muốn ngược bạn thụ thì ông của anh dọa sẽ cắt toàn bộ số cổ phần của công ty định di chúc cho anh.
Anh công nhất quyết không yêu, còn quyết tâm không thèm số cổ phần đó, nhưng mà bố của anh công lại không đồng ý cho anh làm như vậy, quyết tống anh ra nước ngoài vài năm, để ngăn cách hai người.
Đáng thương cho anh, rơi vào tay ai không rơi, rơi vào ngay bà tác giả mẹ đẻ của thụ, dì ghẻ của công, suốt ngày nói anh quyến luyến hơi ấm của thụ, khi về nước đi đâu cũng nhớ đến hình bóng của thụ. Rồi đùng một cái, chạm mặt thụ dẫn một đứa nhỏ đi mua hàng ở siêu thị, thế rồi ghen, rồi quyết tâm hành hạ thụ, sau đó thấy hối hận lại theo đuổi lại bạn thụ.
Ồ, nếu trung khuyển thụ, tiện thụ, người ta có ý cái là nhảy về bám đuôi ngay, nhưng không. Bây giờ đây tác giả lấy lý do, vì quá yêu công, không muốn công vì mình mà khổ sở, cho nên bạn thụ quyết định sẽ rời xa công, không muốn lảng vảng trước mắt anh để khiến anh thêm phiền vì mình, tuyệt không quấy rối cuộc sống của anh, để làm trò con mèo, giả làm chuột cho anh công vồ bắt.
Thật sự là một cốt chuyện mệt não. Cả cách theo đuổi của bạn thụ ở đầu câu truyện cũng thật sự mệt não.
Tiêu Linh liếc mắt nhìn người vẫn còn đang quỳ rạp trước mặt mình một cái, sau đó quay lưng đi thẳng. Anh ghét nhất đứa nào suốt ngày vo ve bên tai anh, đã không thích rồi còn ép buộc anh. Phiền phức.
Lúc này, tác giả lại eo éo bên tai Tiêu Linh : "Chứ bây giờ chú bảo người ta theo đuổi chú như thế nào là không phản cảm."
Tiêu Linh lầu bầu "Đàn ông nha, làm gì cũng phải nam tính một tí, làm thụ cũng phải nam tính, đừng có dựa dẫm vào người khác để ép buộc người mình yêu, phải tự cường ép buộc người mình yêu. Nguyên chủ cũng thật hại não, đã không thích thì không thích hẳn, người ta dây dưa xong cũng không dứt khoát được, lại đi dây dưa lại, bị ám là đúng rồi. Giá lúc ông này về nước mà không yêu thanh niên này cơ, thì có phải mọi chuyện đều ổn rồi không."
Tác giả : "Được rồi đi, giờ hai đứa cũng mới cấp hai mà thôi, còn nhiều thời gian dành cho chú."
"Em sẽ thoát ly cái gia đình này trước, độc lập trước." Tiêu Linh thở dài, nói xong rồi im lặng, tác giả tưởng Tiêu Linh đang suy nghĩ cách độc lập tài chính, định rời khỏi đầu của anh, quay về với công việc của mình, bỗng nhiên bị tiếng nói của anh làm cho giật nảy cả người. "Chị, tiểu thụ của em đâu?"
Tác giả vuốt vuốt ngực một lúc, sau đó chu mỏ, thở ra một hơi. "Chị sẽ ném thằng nhỏ ở cửa cô nhi viện ở ngoại thành phía đông, Hai năm nữa, chú đến đón là được."
Tiêu Linh nhíu mày : "Em không thích chơi dưỡng thành, rất mệt."
Tác giả : "Không mệt một tí nào, tiểu thụ của chú chỉ kém thân thể này có hai tuổi, cũng đủ tư duy nhận thức rồi, đủ để đi khuân vác kiếm sống nuôi bản thân, không hề ỷ lại."
Tiêu Linh : "Để tiểu thụ của em đi khuân vác, rất đáng thương."
Tác giả : "Thì chú kiếm tiền nuôi gia đình, đón tiểu thụ của chú về nấu cơm rửa bát dọn dẹp nhà cửa là được rồi."
Tiêu Linh thở dài, gãi gãi đầu, đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang, mặc kệ cái bóng lom khom, lén lút ôm cặp sách đi ở phía sau lưng.
2.
Tiêu Linh về đến nhà, Vu Cẩn - tiểu thụ chính trong thế giới này, cũng ôm cặp sách về đến nhà, khiến cả hai nhận đến toàn bộ sự chú ý của những người đang ngồi trong phòng khách, bao gồm ông nội của nguyên chủ, bố mẹ của nguyên chủ, bác trai, bác gái, cùng hai ông anh và một bà chị của nguyên chủ, à, kèm thêm cả ông quản gia và hai người giúp việc trong biệt thự nữa.
Ông nội anh nhíu mày, hai bác anh nhíu mày, hai ông anh trai của anh cũng nhíu mày, bố mẹ anh và bà chị họ thì lơ đi coi như không nhìn thấy gì.
Ông nội anh tức giận, nâng cây gậy lên, vừa gõ xuống mặt sàn một cái, đang định quát lên, Tiêu Linh đã thờ ơ đi lên trên tầng, Vu Cẩn nhìn mọi người, cúi người chào một cái, cũng lẽo đẽo đi theo anh lên trên tầng.
Tiêu Linh khó chịu, phiền phức, phiền phức, thật sự rất phiền phức.
Tiêu Linh về phòng, trước khi Vu Cẩn kịp chạy đến trước mặt anh, anh đã kịp đóng cửa phòng lại, khóa trái, nhốt cậu ta ở bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, anh mới đi trở về giường, nằm vật ra tấm nệm mềm mại, nghĩ ngợi.
Anh định đề nghị bố mẹ cho đi du học, lấy cớ tránh Vu Cẩn, đồng thời cố gắng ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tiêu Linh chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi này, ở trong nước, con ông cháu cha kinh doanh sản nghiệp của gia đình, hoặc tự mở một công ty cho riêng mình cũng không phải hiếm, nhưng đương nhiên không thể thoát được sự giám sát của gia trưởng. Ông nội anh sẽ không phản đối việc kinh doanh, nhưng rất có thể lấy sự nghiệp của anh ra chèn ép bản thân anh phải ghép đôi với bạn Vu Cẩn đáng ghét kia. Thật sự đáng ghét.
Nhưng hiện tại, nếu ra nước ngoài, khả năng cao là bạn Vu Cẩn kia cũng sẽ được đi theo. Thật may là bố mẹ anh hoàn toàn không đồng ý việc anh kết hôn với Vu Cẩn, cho nên việc thuyết phục bố mẹ anh giấu diếm mọi chuyện tưởng là khó, nhưng thực ra rất đơn giản. Tuy nhiên, việc khó khăn cũng rất nhiều.
Vấn đề đầu tiên, là tránh khỏi sự giám sát của ông nội anh, vấn đề thứ hai, là làm sao cắt được cái đuôi chết tiệt kia, để có thể đi làm thủ tục xuất ngoại.
Tiêu Linh lại thở dài, hai năm nữa, còn phải về đón tình yêu của mình, rồi dẫn cậu đi kết hôn, sinh con đẻ cái. Lúc này, việc từ chối Vu Cẩn chỉ vì cậu ta là nam càng khó khăn, huống hồ, ở phần sau của bộ truyện, Vu Cẩn còn lén lút trộm tinh trùng của anh đi cấy trứng nhân tạo để có thể mang thai con của anh. Thật sự là một cái đuôi phiền phức.
Tiêu Linh nằm một lúc, mơ mơ màng màng, chả hiểu sao lại mơ thấy lúc đọc được bình luận của độc giả, nào là yêu cầu ngược công thêm nữa, ngược công chưa đủ, rồi lại kêu tác giả nói rõ ràng có ngược công mà sao chả thấy ngược gì, rồi cầu đổi công, cầu thụ đến với bạn của anh công, hoặc đến với một anh tổng tài nào đó, có thực tài chứ không phải cái người đã không yêu mà không dám bỏ thụ chỉ vì đống cổ phần được thừa hưởng.
Vu Cẩn, đi theo thằng khác đã tốt lắm rồi. Giải thoát cho anh khỏi một cái đuôi phiền phức.
3.
Việc đi du học thật sự không khó giải quyết. Tiêu Linh nói với bố mẹ anh rằng muốn bắt đầu cấp ba sẽ ra nước ngoài học hỏi một phen, cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp cho mình, mà từ lúc anh xuyên vào thế giới này, đến lúc đi du học cũng còn đến tám tháng. Tám tháng, đủ để bố anh chuẩn bị đầy đủ hồ sơ du học cho anh, và chuẩn bị cho anh một số tài sản ở nước ngoài một cách cẩn thận, dù ông nội anh có tra cũng chưa chắc đã tra ra cái gì.
Thi xong tốt nghiệp cấp hai, trong quá trình nghỉ ngơi chờ điểm, Tiêu Linh ra sức biến thành một thanh niên trong giai đoạn phản nghịch, ngày đêm tụ tập bạn bè, rượu chè, thuốc lá, đua xe, không gì không tham gia, bỏ lơ cái đuôi vướng víu phiền phức lúc nào cũng muốn ám lấy anh hai tư trên hai tư. Mặc kệ Vu Cẩn có đi theo đến đâu, mặc kệ mọi người cười nhạo, Tiêu Linh vẫn ra vẻ như không quan tâm đến Vu Cẩn, cũng không tỏ ra khó chịu.
Tiêu Linh thờ ơ, không bận tâm quá nhiều đến Vu Cẩn. Không mắng chửi cậu ta mỗi lần cậu ta xuất hiện ở gần mình, cũng không tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Vu Cẩn quá mức thân cận, không làm ầm ĩ mỗi khi ông nội anh mắng mỏ vì ham chơi, nhắc đến đám cưới của hai người.
Thái độ của anh khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi cuộc sống ăn chơi vẫn kéo dài từ ngày này qua ngày khác khiến mọi người dần bình tĩnh, ông nội anh cho rằng, anh đang đổi cách đối xử khác với Vu Cẩn, không quan tâm đến cậu ta, có nghĩa là lơ cậu ta đi, mà không phải là một dạng dung túng cho Vu Cẩn đi vào thế giới của mình. Người già thường nhạy cảm, chỉ cần nhìn Tiêu Linh cả ngày không nói với Vu Cẩn dù là một câu thì biết.
Vu Cẩn lại khác, với một tiện thụ như cậu ta, chỉ cần được ở gần người mình yêu mà không bị bài xích, đã là một việc rất hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, đối với cậu ta đều là một ngày yên bình. Tiêu Linh dù lơ cậu ta đi, nhưng vẫn ăn những phần thức ăn cậu ta gắp vào bát, Tiêu Linh nhìn thấy cậu ta đi vào phòng đọc sách, cũng nhắm mắt làm ngơ khiến cậu ta có thể ở bên cạnh anh lâu một chút, nhìn anh lâu một chút.
Nhưng, trước khi dông bão kéo đến, trời yên bể lặng. Những ngày yên bình trôi qua cũng đến lúc kết thúc. Vào một ngày, Vu Cẩn nhận ra có điều gì đó không đúng, cũng là ngày mọi người biết, Tiêu Linh đã lên máy bay đi du học, trốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta.
Vu Cẩn là một tiện thụ, cho nên cậu ta không cứng rắn được, không hắc hóa được. Chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, vùi đầu ở trong chăn khóc hết ngày này qua ngày khác. Rồi quỳ gối trước cửa phòng bố mẹ của Tiêu Linh cầu xin được biết nơi Tiêu Linh đến, bị từ chối, lại chạy đến quỳ gối cầu xin ông nội của Tiêu Linh giúp cậu ta đi tìm anh.
Gia tộc của Tiêu Linh là một gia tộc lâu đời, việc kinh doanh cũng chỉ xử lý trong nước, vươn ra nước ngoài gần như là không có, cũng không đáng kể, bởi vì cả bác của anh và bố anh đều không quá giỏi giao thiệp với nước ngoài. Ông nội anh cũng chỉ biết sai người đi điều tra quá trình đăng ký du học của anh, nhưng thật tiếc là, mọi thứ đều được bố và mẹ Tiêu Linh đích thân đi làm, hai người không nói, thật sự không ai biết được.
Vu Cẩn đau lòng, bỏ ăn bỏ uống một thời gian, người gầy đi vài vòng lớn. Đến thời gian nhập học, cậu ta cũng gần như không nâng dậy nổi tinh thần. Điều này khiến ông nội của Tiêu Linh đau lòng, lại càng cảm thấy xấu hổ, có lỗi với người bạn cũ của mình, cho nên ra sức tạo áp lực cho bố mẹ của Tiêu Linh.
Bố mẹ của anh cũng nhận thấy được sự thiên vị của ông nội anh dành cho Vu Cẩn. Ngoài kia có rất nhiều nam nhân, nếu Vu Cẩn thích đàn ông, cũng có thể giới thiệu cho cậu ta vài người, đảm bảo gia cảnh tốt, tính cách tốt, đâu nhất thiết phải lôi cháu trai mình ra đền ơn đáp nghĩa, huống hồ, ông có những ba đứa cháu trai, sao Vu Cẩn cứ chấp nhất với Tiêu Linh. Mỗi ngày, sự chấp nhất này khiến bố mẹ của Tiêu Linh cũng khó chịu với Vu Cẩn, đương nhiên, cũng sẽ không thương tiếc gì cậu ta,
Bố của Tiêu Linh cũng đã lén tích cóp cho mình một số tiền, để trong một cái sổ tiết kiệm, giấu ở một vùng quê nhỏ. Khi ông nội của anh lấy việc thừa kế ra để gây sức ép, hai vợ chồng sẽ dắt díu nhau về quê chăn gà nuôi vịt sống qua ngày, nghe theo ý kiến của Tiêu Linh, chờ đứa con trở về đón hai vợ chồng ra nước ngoài hưởng phúc. Còn nếu đứa con ở nước ngoài không làm ăn gì được, thì cùng lắm hai người bán trang trại ở quê, lén lút ra nước ngoài ở tạm ngôi nhà đã mua cho con trai, ba người làm công kiếm sống, cuộc sống sẽ hạnh phúc rất nhiều khi không có ai ép Tiêu Linh phải sống với người mà mình không thích. Hạnh phúc của con cái, quan trọng hơn cái gia sản của một gia tộc cũ kĩ.
Hết chương 1.
Tiêu Linh mở mắt ra, thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy, là một người đang quỳ gối giữa một vũng bùn. Thân hình cũng coi như là đủ đẹp, đủ cao lớn, nhưng thiếu cơ bắp, gương mặt góc cạnh, mày kiếm, nhưng mắt thật sự là u ám, quần áo lấm lem, gương mặt buồn bã ỉu xìu, giống như một con chuột vừa mới chui từ dưới cống lên, nhìn qua thôi, đã đủ cảm giác phiền toái.
Lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi này giống như một khu dân cư ở nông thôn được một công ty nào đó nhận thầu quy hoạch, nhưng thiếu vốn nên bỏ hoang rất lâu rồi. Tường chưa mọc rêu, nhưng cỏ dại thì cao ngang đầu người, nền đất không được đổ bê tông, mà còn nguyên đất vườn lồi lõm. Côn trùng rả rích, không có một bóng người.
Phiền lại càng thêm phiền.
Bỗng nhiên, giọng của tác giả vang lên choe chóe bên tai khiến Tiêu Linh nhíu nhíu mày. "Đây là tra công tiện thụ nha chú em."
Tiện thụ....
Ngày xửa ngày xưa, có rất nhiều loại tiện thụ.
Tiện thụ thì tiện hẳn đã không sao, tiện từ đầu đến cuối đi, cũng chẳng ai nói gì. Bởi vì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đã là chuột dù có hóa thành hổ thì vẫn sợ mèo mà thôi. Ấy vậy mà các bạn thụ quay ngoắt sang thành nữ vương thụ được, tính các mềm lòng mà thấy công đau khổ truy đuổi mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ được. Cảm thấy có lỗi, nợ tất cả mọi người mà vẫn thấy chẳng nợ anh công cái gì. Thật sự khiến người ta chán ghét.
Thế giới này, bạn thụ ở đây là cháu trai của bạn của ông nội anh công.
Qua loa về gia thế của anh công, gia tộc của anh công là một gia tộc về kinh thương cực kì giàu có, cha truyền con nối, mười đời dòng độc đinh. Tiếc là đến đời ông nội anh thì lại đẻ ra hai đứa con trai, là bố anh và bác của anh. Bố anh là con trai thứ mà thôi, anh dù là con trai độc nhất thì ông nội anh vẫn có đến ba đứa cháu trai.
Gia đình của bạn thụ gặp hỏa hoạn, cả gia đình đều đi, chẳng hiểu sao ông trời hình như không có mắt, để bạn ấy còn sống, gieo họa cho cuộc đời của anh công.
Ông nội anh công đón bạn thụ về nuôi, bạn thụ nhìn anh công một cái yêu luôn, thế là màn truy công, hi sinh cho anh công của tiện thụ bắt đầu. Anh công trong bộ này cũng thật đáng thương. Ông nội của anh thì đúng dạng cực phẩm trong cực phẩm, cả nắm tuổi to bằng cái bát ô tô, vẫn chấp nhận chuyện nam nam yêu nhau được, lại còn ép anh công cưới bạn thụ, anh công nhất quyết không đồng ý, muốn ngược bạn thụ thì ông của anh dọa sẽ cắt toàn bộ số cổ phần của công ty định di chúc cho anh.
Anh công nhất quyết không yêu, còn quyết tâm không thèm số cổ phần đó, nhưng mà bố của anh công lại không đồng ý cho anh làm như vậy, quyết tống anh ra nước ngoài vài năm, để ngăn cách hai người.
Đáng thương cho anh, rơi vào tay ai không rơi, rơi vào ngay bà tác giả mẹ đẻ của thụ, dì ghẻ của công, suốt ngày nói anh quyến luyến hơi ấm của thụ, khi về nước đi đâu cũng nhớ đến hình bóng của thụ. Rồi đùng một cái, chạm mặt thụ dẫn một đứa nhỏ đi mua hàng ở siêu thị, thế rồi ghen, rồi quyết tâm hành hạ thụ, sau đó thấy hối hận lại theo đuổi lại bạn thụ.
Ồ, nếu trung khuyển thụ, tiện thụ, người ta có ý cái là nhảy về bám đuôi ngay, nhưng không. Bây giờ đây tác giả lấy lý do, vì quá yêu công, không muốn công vì mình mà khổ sở, cho nên bạn thụ quyết định sẽ rời xa công, không muốn lảng vảng trước mắt anh để khiến anh thêm phiền vì mình, tuyệt không quấy rối cuộc sống của anh, để làm trò con mèo, giả làm chuột cho anh công vồ bắt.
Thật sự là một cốt chuyện mệt não. Cả cách theo đuổi của bạn thụ ở đầu câu truyện cũng thật sự mệt não.
Tiêu Linh liếc mắt nhìn người vẫn còn đang quỳ rạp trước mặt mình một cái, sau đó quay lưng đi thẳng. Anh ghét nhất đứa nào suốt ngày vo ve bên tai anh, đã không thích rồi còn ép buộc anh. Phiền phức.
Lúc này, tác giả lại eo éo bên tai Tiêu Linh : "Chứ bây giờ chú bảo người ta theo đuổi chú như thế nào là không phản cảm."
Tiêu Linh lầu bầu "Đàn ông nha, làm gì cũng phải nam tính một tí, làm thụ cũng phải nam tính, đừng có dựa dẫm vào người khác để ép buộc người mình yêu, phải tự cường ép buộc người mình yêu. Nguyên chủ cũng thật hại não, đã không thích thì không thích hẳn, người ta dây dưa xong cũng không dứt khoát được, lại đi dây dưa lại, bị ám là đúng rồi. Giá lúc ông này về nước mà không yêu thanh niên này cơ, thì có phải mọi chuyện đều ổn rồi không."
Tác giả : "Được rồi đi, giờ hai đứa cũng mới cấp hai mà thôi, còn nhiều thời gian dành cho chú."
"Em sẽ thoát ly cái gia đình này trước, độc lập trước." Tiêu Linh thở dài, nói xong rồi im lặng, tác giả tưởng Tiêu Linh đang suy nghĩ cách độc lập tài chính, định rời khỏi đầu của anh, quay về với công việc của mình, bỗng nhiên bị tiếng nói của anh làm cho giật nảy cả người. "Chị, tiểu thụ của em đâu?"
Tác giả vuốt vuốt ngực một lúc, sau đó chu mỏ, thở ra một hơi. "Chị sẽ ném thằng nhỏ ở cửa cô nhi viện ở ngoại thành phía đông, Hai năm nữa, chú đến đón là được."
Tiêu Linh nhíu mày : "Em không thích chơi dưỡng thành, rất mệt."
Tác giả : "Không mệt một tí nào, tiểu thụ của chú chỉ kém thân thể này có hai tuổi, cũng đủ tư duy nhận thức rồi, đủ để đi khuân vác kiếm sống nuôi bản thân, không hề ỷ lại."
Tiêu Linh : "Để tiểu thụ của em đi khuân vác, rất đáng thương."
Tác giả : "Thì chú kiếm tiền nuôi gia đình, đón tiểu thụ của chú về nấu cơm rửa bát dọn dẹp nhà cửa là được rồi."
Tiêu Linh thở dài, gãi gãi đầu, đi ra khỏi khu nhà bỏ hoang, mặc kệ cái bóng lom khom, lén lút ôm cặp sách đi ở phía sau lưng.
2.
Tiêu Linh về đến nhà, Vu Cẩn - tiểu thụ chính trong thế giới này, cũng ôm cặp sách về đến nhà, khiến cả hai nhận đến toàn bộ sự chú ý của những người đang ngồi trong phòng khách, bao gồm ông nội của nguyên chủ, bố mẹ của nguyên chủ, bác trai, bác gái, cùng hai ông anh và một bà chị của nguyên chủ, à, kèm thêm cả ông quản gia và hai người giúp việc trong biệt thự nữa.
Ông nội anh nhíu mày, hai bác anh nhíu mày, hai ông anh trai của anh cũng nhíu mày, bố mẹ anh và bà chị họ thì lơ đi coi như không nhìn thấy gì.
Ông nội anh tức giận, nâng cây gậy lên, vừa gõ xuống mặt sàn một cái, đang định quát lên, Tiêu Linh đã thờ ơ đi lên trên tầng, Vu Cẩn nhìn mọi người, cúi người chào một cái, cũng lẽo đẽo đi theo anh lên trên tầng.
Tiêu Linh khó chịu, phiền phức, phiền phức, thật sự rất phiền phức.
Tiêu Linh về phòng, trước khi Vu Cẩn kịp chạy đến trước mặt anh, anh đã kịp đóng cửa phòng lại, khóa trái, nhốt cậu ta ở bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, anh mới đi trở về giường, nằm vật ra tấm nệm mềm mại, nghĩ ngợi.
Anh định đề nghị bố mẹ cho đi du học, lấy cớ tránh Vu Cẩn, đồng thời cố gắng ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Tiêu Linh chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi này, ở trong nước, con ông cháu cha kinh doanh sản nghiệp của gia đình, hoặc tự mở một công ty cho riêng mình cũng không phải hiếm, nhưng đương nhiên không thể thoát được sự giám sát của gia trưởng. Ông nội anh sẽ không phản đối việc kinh doanh, nhưng rất có thể lấy sự nghiệp của anh ra chèn ép bản thân anh phải ghép đôi với bạn Vu Cẩn đáng ghét kia. Thật sự đáng ghét.
Nhưng hiện tại, nếu ra nước ngoài, khả năng cao là bạn Vu Cẩn kia cũng sẽ được đi theo. Thật may là bố mẹ anh hoàn toàn không đồng ý việc anh kết hôn với Vu Cẩn, cho nên việc thuyết phục bố mẹ anh giấu diếm mọi chuyện tưởng là khó, nhưng thực ra rất đơn giản. Tuy nhiên, việc khó khăn cũng rất nhiều.
Vấn đề đầu tiên, là tránh khỏi sự giám sát của ông nội anh, vấn đề thứ hai, là làm sao cắt được cái đuôi chết tiệt kia, để có thể đi làm thủ tục xuất ngoại.
Tiêu Linh lại thở dài, hai năm nữa, còn phải về đón tình yêu của mình, rồi dẫn cậu đi kết hôn, sinh con đẻ cái. Lúc này, việc từ chối Vu Cẩn chỉ vì cậu ta là nam càng khó khăn, huống hồ, ở phần sau của bộ truyện, Vu Cẩn còn lén lút trộm tinh trùng của anh đi cấy trứng nhân tạo để có thể mang thai con của anh. Thật sự là một cái đuôi phiền phức.
Tiêu Linh nằm một lúc, mơ mơ màng màng, chả hiểu sao lại mơ thấy lúc đọc được bình luận của độc giả, nào là yêu cầu ngược công thêm nữa, ngược công chưa đủ, rồi lại kêu tác giả nói rõ ràng có ngược công mà sao chả thấy ngược gì, rồi cầu đổi công, cầu thụ đến với bạn của anh công, hoặc đến với một anh tổng tài nào đó, có thực tài chứ không phải cái người đã không yêu mà không dám bỏ thụ chỉ vì đống cổ phần được thừa hưởng.
Vu Cẩn, đi theo thằng khác đã tốt lắm rồi. Giải thoát cho anh khỏi một cái đuôi phiền phức.
3.
Việc đi du học thật sự không khó giải quyết. Tiêu Linh nói với bố mẹ anh rằng muốn bắt đầu cấp ba sẽ ra nước ngoài học hỏi một phen, cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp cho mình, mà từ lúc anh xuyên vào thế giới này, đến lúc đi du học cũng còn đến tám tháng. Tám tháng, đủ để bố anh chuẩn bị đầy đủ hồ sơ du học cho anh, và chuẩn bị cho anh một số tài sản ở nước ngoài một cách cẩn thận, dù ông nội anh có tra cũng chưa chắc đã tra ra cái gì.
Thi xong tốt nghiệp cấp hai, trong quá trình nghỉ ngơi chờ điểm, Tiêu Linh ra sức biến thành một thanh niên trong giai đoạn phản nghịch, ngày đêm tụ tập bạn bè, rượu chè, thuốc lá, đua xe, không gì không tham gia, bỏ lơ cái đuôi vướng víu phiền phức lúc nào cũng muốn ám lấy anh hai tư trên hai tư. Mặc kệ Vu Cẩn có đi theo đến đâu, mặc kệ mọi người cười nhạo, Tiêu Linh vẫn ra vẻ như không quan tâm đến Vu Cẩn, cũng không tỏ ra khó chịu.
Tiêu Linh thờ ơ, không bận tâm quá nhiều đến Vu Cẩn. Không mắng chửi cậu ta mỗi lần cậu ta xuất hiện ở gần mình, cũng không tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Vu Cẩn quá mức thân cận, không làm ầm ĩ mỗi khi ông nội anh mắng mỏ vì ham chơi, nhắc đến đám cưới của hai người.
Thái độ của anh khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi cuộc sống ăn chơi vẫn kéo dài từ ngày này qua ngày khác khiến mọi người dần bình tĩnh, ông nội anh cho rằng, anh đang đổi cách đối xử khác với Vu Cẩn, không quan tâm đến cậu ta, có nghĩa là lơ cậu ta đi, mà không phải là một dạng dung túng cho Vu Cẩn đi vào thế giới của mình. Người già thường nhạy cảm, chỉ cần nhìn Tiêu Linh cả ngày không nói với Vu Cẩn dù là một câu thì biết.
Vu Cẩn lại khác, với một tiện thụ như cậu ta, chỉ cần được ở gần người mình yêu mà không bị bài xích, đã là một việc rất hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, đối với cậu ta đều là một ngày yên bình. Tiêu Linh dù lơ cậu ta đi, nhưng vẫn ăn những phần thức ăn cậu ta gắp vào bát, Tiêu Linh nhìn thấy cậu ta đi vào phòng đọc sách, cũng nhắm mắt làm ngơ khiến cậu ta có thể ở bên cạnh anh lâu một chút, nhìn anh lâu một chút.
Nhưng, trước khi dông bão kéo đến, trời yên bể lặng. Những ngày yên bình trôi qua cũng đến lúc kết thúc. Vào một ngày, Vu Cẩn nhận ra có điều gì đó không đúng, cũng là ngày mọi người biết, Tiêu Linh đã lên máy bay đi du học, trốn thoát khỏi ánh mắt của cậu ta.
Vu Cẩn là một tiện thụ, cho nên cậu ta không cứng rắn được, không hắc hóa được. Chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, vùi đầu ở trong chăn khóc hết ngày này qua ngày khác. Rồi quỳ gối trước cửa phòng bố mẹ của Tiêu Linh cầu xin được biết nơi Tiêu Linh đến, bị từ chối, lại chạy đến quỳ gối cầu xin ông nội của Tiêu Linh giúp cậu ta đi tìm anh.
Gia tộc của Tiêu Linh là một gia tộc lâu đời, việc kinh doanh cũng chỉ xử lý trong nước, vươn ra nước ngoài gần như là không có, cũng không đáng kể, bởi vì cả bác của anh và bố anh đều không quá giỏi giao thiệp với nước ngoài. Ông nội anh cũng chỉ biết sai người đi điều tra quá trình đăng ký du học của anh, nhưng thật tiếc là, mọi thứ đều được bố và mẹ Tiêu Linh đích thân đi làm, hai người không nói, thật sự không ai biết được.
Vu Cẩn đau lòng, bỏ ăn bỏ uống một thời gian, người gầy đi vài vòng lớn. Đến thời gian nhập học, cậu ta cũng gần như không nâng dậy nổi tinh thần. Điều này khiến ông nội của Tiêu Linh đau lòng, lại càng cảm thấy xấu hổ, có lỗi với người bạn cũ của mình, cho nên ra sức tạo áp lực cho bố mẹ của Tiêu Linh.
Bố mẹ của anh cũng nhận thấy được sự thiên vị của ông nội anh dành cho Vu Cẩn. Ngoài kia có rất nhiều nam nhân, nếu Vu Cẩn thích đàn ông, cũng có thể giới thiệu cho cậu ta vài người, đảm bảo gia cảnh tốt, tính cách tốt, đâu nhất thiết phải lôi cháu trai mình ra đền ơn đáp nghĩa, huống hồ, ông có những ba đứa cháu trai, sao Vu Cẩn cứ chấp nhất với Tiêu Linh. Mỗi ngày, sự chấp nhất này khiến bố mẹ của Tiêu Linh cũng khó chịu với Vu Cẩn, đương nhiên, cũng sẽ không thương tiếc gì cậu ta,
Bố của Tiêu Linh cũng đã lén tích cóp cho mình một số tiền, để trong một cái sổ tiết kiệm, giấu ở một vùng quê nhỏ. Khi ông nội của anh lấy việc thừa kế ra để gây sức ép, hai vợ chồng sẽ dắt díu nhau về quê chăn gà nuôi vịt sống qua ngày, nghe theo ý kiến của Tiêu Linh, chờ đứa con trở về đón hai vợ chồng ra nước ngoài hưởng phúc. Còn nếu đứa con ở nước ngoài không làm ăn gì được, thì cùng lắm hai người bán trang trại ở quê, lén lút ra nước ngoài ở tạm ngôi nhà đã mua cho con trai, ba người làm công kiếm sống, cuộc sống sẽ hạnh phúc rất nhiều khi không có ai ép Tiêu Linh phải sống với người mà mình không thích. Hạnh phúc của con cái, quan trọng hơn cái gia sản của một gia tộc cũ kĩ.
Hết chương 1.
Friday, November 24, 2017
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt - Mở Đầu
Tiêu Linh tự nhận bản thân là một công, có thể nói là
thực dụng công. Cứ mỗi khi xem một bộ phim, hay đọc một bộ truyện gay nào đó,
Tiêu Linh cũng có thể khó chịu được với từng nhân vật mà hầu hết người đọc đều
cho là ngây ngô, trong sáng, rồi nào là đơn thuần muốn sống sót, rồi nào là tốt
bụng…. Tiêu Linh lại cho đó là một đám phế vật.
Ví dụ có một bộ phim mà có một nhân vật nữ cạo đầu giả
làm con trai chẳng hạn, một đoàn người đang cố gắng bám sát lấy nguồn sáng để
chạy trối chết, nhân vật nữ kia lại vì đánh rơi một cái đèn pin mà bỏ đoàn chạy
ra ngoài đi nhặt để rồi bị thương, hại cả đoàn phải dừng lại, gặp rắc rối vì lũ
quái thú nhạy cảm với vị máu. Cuối cùng anh nhân vật chính giết chết một trong
những người mạnh nhất trong đoàn để dẫn dụ đám quái thú kia đi.
Trong khi Tiêu Linh mắng chửi nhân vật nữ vô dụng,
đoàn người nhảy xổ vào nói cái người bị anh nhân vật chính giết kia đáng chết,
vì không coi trọng tính đoàn kết, vì không có ý bảo vệ nữ vô dụng. A, Tiêu Linh
chỉ muốn bỏ quách lại con nhân vật vô dụng kia đi mà thôi. Thật sự chỉ biết tạo
phiền phức, rồi khóc lóc, cho rằng đó là vì cầu sinh cho nên mới lừa dối mọi
người.
Lại có một ví dụ, Tiêu Linh xem một bộ phim ma, hai chị
em nhà nọ đến ở cùng với mẹ của mình, người mẹ này có nhốt một cô bạn thân ở dưới
tầng hầm, vì cô bạn kia bị bệnh không thể gặp ánh sáng, nếu bà mẹ chết, cô bạn
kia cũng sẽ chết, nhưng cô bạn kia chết thì chưa chắc bà mẹ đã chết. Đó là thiết
lập của tác giả.
Cô bạn kia quyết định giết cả hai đứa trẻ và cả anh
người yêu của cô chị để trả thù, chuyện cũng kiểu như ba người phải duy trì ánh
sáng mới có thể sống sót khỏi tay cô bạn của bà mẹ. Người yêu cô chị quyết tâm
đi báo cảnh sát, còn lại mối hai chị em ở lại căn nhà và duy trì ánh đèn chờ
anh người yêu của cô chị trở về. Một loạt sự kiện diễn ra, và căn nhà chìm
trong bóng tối. Người yêu của cô chị trở về, bật đèn xe ô tô và dẫn cả hai chị
em đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, bà mẹ quyết định trốn tránh tất cả bằng
cách chui ở trong phòng, mặc kệ hai chị em cầu sinh. Nhưng anh người yêu về
đón, thằng em trai phế vật cứ quyết phải đưa cả bà mẹ đi, mặc dù biết cô bạn
thân kia không thể làm gì bà mẹ cả. Rồi cô chị cũng đành phải để người yêu dẫn
thằng em ra ngoài, mình cô đi tìm bà mẹ.
Cuối cùng thì bà mẹ vẫn chết. Và Tiêu Linh lại chửi thằng
em phế vật. Đương nhiên nếu cô chị không lại vào nhà, bà mẹ vẫn sẽ không thể chết
được, cảnh sát đến vẫn có thể tóm được cô bạn thân kia. Câu chuyện kết thúc một
cách vô cùng lãng xẹt. Thế mà mọi người hùa vào nói rằng thằng em là thằng
thông minh nhất, nó có thể tìm được mọi nguồn sáng, cứu cô chị với người yêu cô
chị nhiều lần. Tiêu Linh lại chỉ cảm thấy, thằng em là nguồn gốc của mọi rắc rối
mà thôi. Nếu không có nó, cô chị gái và anh người yêu đã bình yên hơn rất nhiều.
Lại một lần đọc đam mỹ, câu chuyện được tác giả đặt ra
là bối cảnh tu nhân, nhân vật thụ từng yêu cha anh công, bị phản bội nên là giết
cả nhà anh công, rồi sau đó thụ nhận anh công làm đồ đệ, rồi bị anh công báo thù
cho dòng họ mà nhốt lại ngược lên ngược xuống.
Đây chỉ là một câu chuyện bình thường, từ đầu tới cuối
truyện chỉ có anh công ngược thân anh thụ, đáng ra cũng không có nhân vật phế vật
để cho Tiêu Linh chửi rủa. Nhưng tác giả vẫn cứ viết ra một nhân vật như thế,
chính là một thằng đồ đệ của anh công.
Anh công nhận một đám đồ đệ chỉ dựa vào tâm tính chứ
không dựa vào thiên phú hoặc căn cốt, cho nên vẫn sẽ có một đám đồ đệ tu luyện
chẳng ra gì, chỉ có thể ở lại trong núi để làm việc vặt.
Có một thằng đồ đệ, suốt ngày quấn quýt lấy anh công,
được tác giả đặt ra để khiến cho anh công nhớ đến hình ảnh của anh và anh thụ của
ngày trước. Thằng đồ đệ này đã biết mình yếu ớt, vô dụng, lại còn lấy cái cớ bản
thân muốn sư phụ vui nên lên tận hồ băng hái hoa mang về cho sư phụ, cuối cùng
rơi xuống hồ băng, thật sự rất ngứa mắt.
Rồi anh công vừa chăm nó vừa nghĩ đến hình ảnh ngày
xưa anh thụ cũng chăm mình như vậy. Sau đó anh công cho phép nó đi đến nơi mà
anh giam anh thụ để ở vì thân thể nó không chịu nổi hoàn cảnh lạnh giá trong
khu vực của phái.
Rồi anh công dặn nó không được lại gần phòng mà anh
công giam anh thụ, xong nó vẫn cứ lén lút đến xem.
Đến đây thì Tiêu Linh quyết tâm dừng đọc. Càng đọc
càng cảm thấy thằng đồ đệ kia phiền phức. Anh công yêu chiều nó cũng hết sức
phiền phức.
Tại sao nhân vật chính lại cứ phải dành ánh mắt cho bất
kì một nhân vật phế vật nào đó trong truyện hoặc trong phim cơ chứ. Nếu là cậu
ta, đương nhiên là cậu ta sẽ hất hết một đám phế vật phiền phức kia ra khỏi ánh
mắt của mình. Cho nên, trong một lần đang âm thầm chửi rủa đám nhân vật phế vật
trong phim, trước mắt của cậu ta tối sầm lại, và linh hồn của cậu ta bị bà tác
giả của bộ truyện này ép gặp mặt một lần.
Tác giả : Tôi cũng thật sự ghét những đứa phế vật kia. Cho nên tôi quyết định tạo ra vài cái thế giới với một đám nhân vật phế vật để cậu ngược đám phế vật cho thỏa mãn.
Tiêu Linh : Tôi muốn phúc lợi.
Tác giả : Cậu được đi ngược đám nhân vật phế vật kia
cho sướng, còn không bị ràng buộc, đòi phúc lợi cái khỉ gì?
Tiêu Linh : Đương nhiên, tôi muốn làm chủ linh hồn,
không muốn bị bà chèn ép.
Tác giả : Ai thèm chèn ép cậu.
Tiêu Linh : Tôi muốn người đồng hành.
Tác giả : =.=! Còn đòi người đồng hành. Chị đây còn
chưa có người đồng hành đâu.
Tiêu Linh : Giới tính nam, thân hình cường tráng, màu
da lúa mạch, hiền chút, nghe lời chút, nấu ăn ngon chút, tính cách lạnh lùng một
chút, ngốc nghếch một chút, này này, đừng cho cậu ta cái tính cách thánh phụ
đi…
Tác giả đang chăm chú nhào nặn người đồng hành, bỗng
nhiên bị giọng nói của Tiêu Linh khiến cho giật mình, đổ cả cái lọ thuốc trong
tay vào trong cái nồi đang đun sôi sùng sục trên bếp lửa.
Tiêu Linh giật giật lông mày, bỗng nhiên có một loại dự
cảm không tốt lắm.
Tiêu Linh : Bà…. A không, chị, chị vừa đổ cái gì vào
trong đó.
Tác giả chậm chạp, cứng ngắc cầm cái lọ đưa lên ngang
tầm mắt nhìn một chút.
“Không phải thánh phụ đâu, chị đây làm gì có hứng thú
đi kiếm loại thuốc vớ vẩn đó.” Nhìn nhìn một cái “A, là làm nũng.”
Tiêu Linh : Làm nũng là sao?
Tác giả : Là thích dựa dẫm đó. Thôi được rồi. Chú đi
ngược đám phế vật kia đi. Người đồng hành sẽ được gửi đến cho chú ngay sau khi
bếp này tắt lửa.
End.
Diệt Hết Đám Nhân Vật Chướng Mắt
Tác giả : Linh Miêu
Thể loại : Mau Xuyên, Mỹ công Tráng thụ, Bá đạo công Ngoan ngoãn thụ.
Cặp đôi chính : Tiêu Linh - Tiêu Mạch
Nhân vật phụ : nhân vật phụ chính : tác giả, nhân vật phụ phụ : nhân vật trong các thế giới khác nhau.
Đôi ba lời của tác giả : Vì dạo này tôi không có đam để đọc, cho nên tôi không vui, vì không vui, nên tôi quyết ngược những nhân vật thụ trong những bộ đam tôi thấy chướng mắt, toàn bộ thụ chính, hoặc nhân vật quần chúng được tác giả thêm vào để tạo bối cảnh để thụ chứng tỏ lòng trung thành, đều là những bộ tôi đã đọc nhé ^_^ Cảm ơn mọi người.
Hành văn của mình có khi còn chưa đến tầm :v nhiều thế giới mình không quá am hiểu, nên chỉ chú tâm vào ngược thôi. Hơn nữa, trong truyện vẫn sẽ có lúc công sủng thụ chính, thụ này là do mình tự đặt ra theo đúng tiêu chuẩn của một thụ mà mình hằng mong muốn. Ai không thích công chiều thụ dù chỉ một chút, chỉ thích công ngồi lòng thụ chờ thụ bón cho ăn, thụ bế công đi tắm, thụ bế công lên giường rồi thụ dùng cúc ăn dưa của công thì sẽ không có đâu. Cảm ơn.
Ngày bắt đầu : 24/11/2017 - Ngày kết thúc : Chắc còn lâu lắm :v
Thể loại : Mau Xuyên, Mỹ công Tráng thụ, Bá đạo công Ngoan ngoãn thụ.
Cặp đôi chính : Tiêu Linh - Tiêu Mạch
Nhân vật phụ : nhân vật phụ chính : tác giả, nhân vật phụ phụ : nhân vật trong các thế giới khác nhau.
Đôi ba lời của tác giả : Vì dạo này tôi không có đam để đọc, cho nên tôi không vui, vì không vui, nên tôi quyết ngược những nhân vật thụ trong những bộ đam tôi thấy chướng mắt, toàn bộ thụ chính, hoặc nhân vật quần chúng được tác giả thêm vào để tạo bối cảnh để thụ chứng tỏ lòng trung thành, đều là những bộ tôi đã đọc nhé ^_^ Cảm ơn mọi người.
Hành văn của mình có khi còn chưa đến tầm :v nhiều thế giới mình không quá am hiểu, nên chỉ chú tâm vào ngược thôi. Hơn nữa, trong truyện vẫn sẽ có lúc công sủng thụ chính, thụ này là do mình tự đặt ra theo đúng tiêu chuẩn của một thụ mà mình hằng mong muốn. Ai không thích công chiều thụ dù chỉ một chút, chỉ thích công ngồi lòng thụ chờ thụ bón cho ăn, thụ bế công đi tắm, thụ bế công lên giường rồi thụ dùng cúc ăn dưa của công thì sẽ không có đâu. Cảm ơn.
Ngày bắt đầu : 24/11/2017 - Ngày kết thúc : Chắc còn lâu lắm :v
Saturday, November 18, 2017
Mưa
Tác giả : Linh Miêu
Thể loại : tình yêu đực x đực, thú x thú (đó là sở thích của tôi ^_^ ) , ngọt, à, có một chút thành phần ngôn tình.
Cặp đôi : Mèo trắng x Chó Xám
Nhân vật phụ : Mèo Nâu, cô chủ nhỏ, chàng trai hàng xóm.
Thể loại : tình yêu đực x đực, thú x thú (đó là sở thích của tôi ^_^ ) , ngọt, à, có một chút thành phần ngôn tình.
Cặp đôi : Mèo trắng x Chó Xám
Nhân vật phụ : Mèo Nâu, cô chủ nhỏ, chàng trai hàng xóm.
Monday, October 23, 2017
Người Không Mời Mà Đến
Author: Linh Miêu (=.=! đổi bút danh không biết bao nhiêu lần)
Disclaimer: 2 bạn trẻ là của Kishi sama, mình chỉ mượn hình tượng nhân vật để dựng nên một cốt truyện theo ý thích thôi.
Pairing: Naruto/Sasuke
Summery: Có những người vô duyên hết sức =.=! Cứ tự nhiên nhảy xổ vào cuộc đời người khác không xin phép.
Đôi ba lời của tác giả : Dạo này tôi lười lắm. Thời gian qua vừa mới ra trường, bao nhiêu là chuyện đổ ập đến. Nhiều lúc vào mail, thấy những tin nhắn mọi người gửi cho tôi ở ngôi nhà kia tôi cũng cảm thấy có lỗi lắm =.=! nhưng thực sự là không thể nào viết tiếp được, mong mọi người thông cảm vì những gì tôi không làm được như sự kỳ vọng của mọi người.
Đợt này tâm trạng, lại bắt đầu viết =.=! Chắc giờ tôi chỉ viết đoản thôi. Không đủ sức để ôm một bộ dài dài nào đó :D Vì tôi rất bận ^_^
Hi vọng mọi người vẫn còn thích những câu chuyện rời rạc của tôi.
* * *
Sasuke cho rằng, Naruto là kẻ không mời mà đến trong cuộc đời cậu. Tuy hơi bất ngờ, và có chút khó chịu lúc ban đầu, nhưng cậu cũng không cảm thấy chán ghét. Bởi, chính cậu cũng là người tạo cơ hội cho anh bước vào cuộc sống đầy tẻ nhạt của chính mình.
Câu chuyện bắt đầu từ một lần gặp tình cờ. Khi đó Sasuke đến nhà ông anh họ không mấy thân thiết của cậu để cọ cơm, và gặp một người bạn của ông anh cậu, theo lời cả ông anh thì hai người cùng lớp đại học, nhưng không quá thân. Và người kia thì cũng cọ cơm như cậu.
Khi đó, Naruto có chút tỏ vẻ muốn làm quen cậu nhóc. Và Sasuke tỏ ra có chút khó chịu. Nhưng cuối cùng thì cậu bé tóc đen vẫn gật đầu để chàng trai tóc vàng của chúng ta đưa về, để đỡ phiền ông anh của cậu nhóc, và cũng vì người kia...
... tiện đường.
Sasuke học lập trình.
Naruto học xây dựng, nhưng giữa đường đâm lái sang mảng làm web.
Đương nhiên là có người đưa đến cửa với lý do cùng sở thích, chả lẽ nào Sasuke không lợi dụng.
Và, ừ thì, Naruto là một tay không chuyên, chỉ học mót học lỏm, cho nên, lần đầu tiên cài win cho cậu bé tóc đen, đã làm mất toàn bộ số điểm mà sự thân thiện và nụ cười tỏa nắng mang lại suốt hơn một tháng trời anh mất công tích cóp.
Sasuke không nhớ là cậu đã mất bao nhiêu lâu để ngồi lầm bầm nguyền rủa cái tay gà mờ đã phá nát cái win bản quyền của cậu, cùng với toàn bộ số dữ liệu trong máy tính, để thay vào đó là một bản win crack.
Ấy vậy mà tên tóc vàng đó vẫn không biết xấu hổ, ngày ngày nhắn tin hỏi han cậu.
Sasuke dần làm quen với sự phiền phức đó của anh. Thế nên, khi ai đó thi thoảng mất tăm một vài ngày. Tóc đen đều thích bĩu môi và lầm bầm nguyền rủa.
---
Lần thứ hai Sasuke nhờ Naruto làm cho lớp cậu một trang web riêng để chia sẻ kinh nghiệm, viết bài và câu view lấy tiền cho vào quỹ của cả lớp.
Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, cuối cùng, trang web sập chỉ sau một tháng cả lớp ra sức chia sẻ, quảng cáo, vì lượng truy cập nhiều và đột xuất, còn anh thì đăng kí cho web một cái host free thay vì bỏ tiền ra để mua như đã nói.
Cậu nhóc Sasuke xấu hổ với cả lớp, cho nên đương nhiên là sẽ trút sự bực mình lên anh.
Sasuke tự nhủ, cậu thật sự ghét cái tên không chuyên này. Chỉ biết nói, mà làm cái gì cũng hỏng bét.
Hai người cắt liên lạc với nhau một thời gian rất lâu.
Không biết lý do là do sự hời hợt trong cuộc nói chuyện của Sasuke, do cậu nhóc cố ý không liên lạc với Naruto, hay do Naruto tự cảm thấy xấu hổ khi làm hỏng việc của Sasuke, và cảm thấy bản thân không thể theo cái nghiệp làm trang web được nữa.
Đến khi hai người liên lạc lại.
Ừm, Sasuke là người chủ động liên lạc trước.
Khi đó, cậu nhóc vì thiếu tiền tiêu, muốn làm một cái web để lấy view kiếm tiền, vô tình tham gia vào một nhóm kiếm tiền trên mạng, thấy tên Naruto ở trong đó.
Thế nên Sasuke chủ động nhắn tin cho anh, hỏi kinh nghiệm. Ai bảo cậu nhóc quá gà mờ, học không đến nơi đến chốn đâu.
Hai người trao đổi, trao đổi.
Naruto lấy được cớ hẹn người ta ra ngoài gặp mặt.
Nghiệt duyên bắt đầu.
Sasuke không biết, vì sao cậu nhóc lại bị nụ cười của tên tóc vàng kia thu hút. Ừm thì, nụ cười đó, với cậu nhóc, chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là tươi quá mức một chút mà thôi.
Lần đầu tiên gặp lại, hai người ngồi với nhau cả một buổi chiều trong quán cà phê, anh giảng, và cậu ngồi nghe, mặc dù chả hiểu cái gì cả.
Sau đó thì, Naruto dẫn cậu nhóc đi ăn.
Sasuke vẫn nhớ như in câu nói của anh khi đó.
"Suất đặc biệt, cho một người đặc biệt."
Naruto vẫn nhận nhiệm vụ đưa Sasuke về. Ý muốn đưa đến tận cửa nhà, cuối cùng, toàn bị ai đó bắt dừng ở đầu ngõ.
* * *
Một ngày.
Naruto rủ Sasuke đi xem phim.
Bạn Sasuke chọn phim ma, nhưng sau đó lại đổi sang hoạt hình. Và cuối cùng thì cậu bé tóc đen vẫn phải ngậm ngùi xem phim ma cùng với ai đó.
Hậu quả là cậu bị mất ngủ vài ngày đêm liền, mà không dám lầm bầm nguyền rủa ai đó nữa. Sợ, nhỡ nguyền rủa người ta, người ta có bị làm sao, thì không còn ai đưa cậu đi xem phim nữa.
Sasuke cảm thấy bản thân đáng đời, ai bảo cậu ít bạn mà còn khó gần đâu.
Đến giờ, cậu vẫn nhớ hôm đó trời mưa lâm râm. Về đến nhà, theo thói quen lướt web, tự nhiên đọc được dòng trạng thái của một đứa bạn.
"Nghe kể, khi hai người hẹn hò mà gặp trời mưa, sẽ nên duyên vợ chồng."
Lúc đó, Sasuke cười đứa bạn kia mê tín. Tự nhủ rằng, cậu chẳng thích Naruto, chỉ là hơi có ấn tượng với anh thôi, chắc chẳng đến với nhau được đâu.
Huống hồ, công việc người ta chưa ổn định, cậu thì thất nghiệp. Thân mình còn chưa lo xong.
Yêu với đương là cái quái gì?
* * *
Có vài lần, trong lúc nhắn tin, Naruto cố ý nhắc khéo Sasuke về hôn nhân.
Sasuke nghĩ, tên này lại đang lái đề tài sang việc thăm dò xem cậu có cảm tình với anh chưa ấy mà.
Cậu bĩu môi, nói một loạt, nội dung đại loại, muốn kiếm tiền để sau già rồi vào trại dưỡng lão, chứ không muốn trói bản thân vào sợi dây hôn nhân.
Mãi sau này, khi về già, được thỏa nguyện vào trại dưỡng lão, Sasuke chỉ biết thở dài.
Cậu đã tính vào trại dưỡng lão một mình, và nói không với hôn nhân. Tại sao, lại có một ông chồng tóc trắng đi theo cùng là thế quái nào?
Tất cả là lỗi tại Naruto?
Không.
Tất cả là lỗi tại Sasuke...
Đúng vậy đó...
Một ngày, sau buổi xem phim ma hôm trước. Sasuke rảnh, à, không hẳn, cậu bùng học và không biết đi đâu cho riết thời gian, thế là nhắn tin cho ai đó...
Ai đó lúc đấy đang ở cách cậu rất xa. Và nói rằng cậu phải chờ rất lâu.
Sasuke lang thang ở trung tâm thương mại, ăn tối một mình.
Và quyết tâm chờ ai đó.
Lúc Naruto về tới nơi, thì cũng đã muộn.
Anh rủ cậu đi ăn, cậu nói là cậu ăn rồi. Nhưng anh đói, cho nên hai người vẫn đi tìm chỗ ăn tối.
Anh ăn, cậu nhìn.
Lúc ăn xong, trả tiền. Trời lại mưa.
Và Sasuke cảm thấy, cậu thật xui xẻo.
Vì mưa tự nhiên cột anh với cậu.
Hôm đó, Sasuke chỉ kịp ngồi nhìn Naruto ăn. Anh ăn xong, cậu đi về. Và cậu nhóc tóc đen luôn cảm thấy hành động của cậu, có chút kỳ quặc.
Ừm, vô cùng kì quặc.
Nó giống như, cậu đang ngầm tỏ vẻ cậu thích anh thì phải.
Thật ngốc.
Cơn mưa chết tiệt.
Naruto chết tiệt.
Và cuộc hôn nhân...
Chết tiệt.
Nhưng mà...
Sasuke cảm thấy hạnh phúc.
HẾT.
Đôi lời của tác giả : Ừm, tôi viết bộ này lâu lắm rồi :v Định up nó thay cho bộ Bí Mật Của Chàng Thợ May ngày 10/10 cơ :v Nhưng nghĩ sao lại để đến nay mới up.
Dù sao thì :v Chúc mọi người một ngày 23/10 được đọc thật nhiều dou, nhiều fic về cặp đôi này :v
Disclaimer: 2 bạn trẻ là của Kishi sama, mình chỉ mượn hình tượng nhân vật để dựng nên một cốt truyện theo ý thích thôi.
Pairing: Naruto/Sasuke
Summery: Có những người vô duyên hết sức =.=! Cứ tự nhiên nhảy xổ vào cuộc đời người khác không xin phép.
Đôi ba lời của tác giả : Dạo này tôi lười lắm. Thời gian qua vừa mới ra trường, bao nhiêu là chuyện đổ ập đến. Nhiều lúc vào mail, thấy những tin nhắn mọi người gửi cho tôi ở ngôi nhà kia tôi cũng cảm thấy có lỗi lắm =.=! nhưng thực sự là không thể nào viết tiếp được, mong mọi người thông cảm vì những gì tôi không làm được như sự kỳ vọng của mọi người.
Đợt này tâm trạng, lại bắt đầu viết =.=! Chắc giờ tôi chỉ viết đoản thôi. Không đủ sức để ôm một bộ dài dài nào đó :D Vì tôi rất bận ^_^
Hi vọng mọi người vẫn còn thích những câu chuyện rời rạc của tôi.
* * *
Sasuke cho rằng, Naruto là kẻ không mời mà đến trong cuộc đời cậu. Tuy hơi bất ngờ, và có chút khó chịu lúc ban đầu, nhưng cậu cũng không cảm thấy chán ghét. Bởi, chính cậu cũng là người tạo cơ hội cho anh bước vào cuộc sống đầy tẻ nhạt của chính mình.
Câu chuyện bắt đầu từ một lần gặp tình cờ. Khi đó Sasuke đến nhà ông anh họ không mấy thân thiết của cậu để cọ cơm, và gặp một người bạn của ông anh cậu, theo lời cả ông anh thì hai người cùng lớp đại học, nhưng không quá thân. Và người kia thì cũng cọ cơm như cậu.
Khi đó, Naruto có chút tỏ vẻ muốn làm quen cậu nhóc. Và Sasuke tỏ ra có chút khó chịu. Nhưng cuối cùng thì cậu bé tóc đen vẫn gật đầu để chàng trai tóc vàng của chúng ta đưa về, để đỡ phiền ông anh của cậu nhóc, và cũng vì người kia...
... tiện đường.
Sasuke học lập trình.
Naruto học xây dựng, nhưng giữa đường đâm lái sang mảng làm web.
Đương nhiên là có người đưa đến cửa với lý do cùng sở thích, chả lẽ nào Sasuke không lợi dụng.
Và, ừ thì, Naruto là một tay không chuyên, chỉ học mót học lỏm, cho nên, lần đầu tiên cài win cho cậu bé tóc đen, đã làm mất toàn bộ số điểm mà sự thân thiện và nụ cười tỏa nắng mang lại suốt hơn một tháng trời anh mất công tích cóp.
Sasuke không nhớ là cậu đã mất bao nhiêu lâu để ngồi lầm bầm nguyền rủa cái tay gà mờ đã phá nát cái win bản quyền của cậu, cùng với toàn bộ số dữ liệu trong máy tính, để thay vào đó là một bản win crack.
Ấy vậy mà tên tóc vàng đó vẫn không biết xấu hổ, ngày ngày nhắn tin hỏi han cậu.
Sasuke dần làm quen với sự phiền phức đó của anh. Thế nên, khi ai đó thi thoảng mất tăm một vài ngày. Tóc đen đều thích bĩu môi và lầm bầm nguyền rủa.
---
Lần thứ hai Sasuke nhờ Naruto làm cho lớp cậu một trang web riêng để chia sẻ kinh nghiệm, viết bài và câu view lấy tiền cho vào quỹ của cả lớp.
Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, cuối cùng, trang web sập chỉ sau một tháng cả lớp ra sức chia sẻ, quảng cáo, vì lượng truy cập nhiều và đột xuất, còn anh thì đăng kí cho web một cái host free thay vì bỏ tiền ra để mua như đã nói.
Cậu nhóc Sasuke xấu hổ với cả lớp, cho nên đương nhiên là sẽ trút sự bực mình lên anh.
Sasuke tự nhủ, cậu thật sự ghét cái tên không chuyên này. Chỉ biết nói, mà làm cái gì cũng hỏng bét.
Hai người cắt liên lạc với nhau một thời gian rất lâu.
Không biết lý do là do sự hời hợt trong cuộc nói chuyện của Sasuke, do cậu nhóc cố ý không liên lạc với Naruto, hay do Naruto tự cảm thấy xấu hổ khi làm hỏng việc của Sasuke, và cảm thấy bản thân không thể theo cái nghiệp làm trang web được nữa.
Đến khi hai người liên lạc lại.
Ừm, Sasuke là người chủ động liên lạc trước.
Khi đó, cậu nhóc vì thiếu tiền tiêu, muốn làm một cái web để lấy view kiếm tiền, vô tình tham gia vào một nhóm kiếm tiền trên mạng, thấy tên Naruto ở trong đó.
Thế nên Sasuke chủ động nhắn tin cho anh, hỏi kinh nghiệm. Ai bảo cậu nhóc quá gà mờ, học không đến nơi đến chốn đâu.
Hai người trao đổi, trao đổi.
Naruto lấy được cớ hẹn người ta ra ngoài gặp mặt.
Nghiệt duyên bắt đầu.
Sasuke không biết, vì sao cậu nhóc lại bị nụ cười của tên tóc vàng kia thu hút. Ừm thì, nụ cười đó, với cậu nhóc, chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là tươi quá mức một chút mà thôi.
Lần đầu tiên gặp lại, hai người ngồi với nhau cả một buổi chiều trong quán cà phê, anh giảng, và cậu ngồi nghe, mặc dù chả hiểu cái gì cả.
Sau đó thì, Naruto dẫn cậu nhóc đi ăn.
Sasuke vẫn nhớ như in câu nói của anh khi đó.
"Suất đặc biệt, cho một người đặc biệt."
Naruto vẫn nhận nhiệm vụ đưa Sasuke về. Ý muốn đưa đến tận cửa nhà, cuối cùng, toàn bị ai đó bắt dừng ở đầu ngõ.
* * *
Một ngày.
Naruto rủ Sasuke đi xem phim.
Bạn Sasuke chọn phim ma, nhưng sau đó lại đổi sang hoạt hình. Và cuối cùng thì cậu bé tóc đen vẫn phải ngậm ngùi xem phim ma cùng với ai đó.
Hậu quả là cậu bị mất ngủ vài ngày đêm liền, mà không dám lầm bầm nguyền rủa ai đó nữa. Sợ, nhỡ nguyền rủa người ta, người ta có bị làm sao, thì không còn ai đưa cậu đi xem phim nữa.
Sasuke cảm thấy bản thân đáng đời, ai bảo cậu ít bạn mà còn khó gần đâu.
Đến giờ, cậu vẫn nhớ hôm đó trời mưa lâm râm. Về đến nhà, theo thói quen lướt web, tự nhiên đọc được dòng trạng thái của một đứa bạn.
"Nghe kể, khi hai người hẹn hò mà gặp trời mưa, sẽ nên duyên vợ chồng."
Lúc đó, Sasuke cười đứa bạn kia mê tín. Tự nhủ rằng, cậu chẳng thích Naruto, chỉ là hơi có ấn tượng với anh thôi, chắc chẳng đến với nhau được đâu.
Huống hồ, công việc người ta chưa ổn định, cậu thì thất nghiệp. Thân mình còn chưa lo xong.
Yêu với đương là cái quái gì?
* * *
Có vài lần, trong lúc nhắn tin, Naruto cố ý nhắc khéo Sasuke về hôn nhân.
Sasuke nghĩ, tên này lại đang lái đề tài sang việc thăm dò xem cậu có cảm tình với anh chưa ấy mà.
Cậu bĩu môi, nói một loạt, nội dung đại loại, muốn kiếm tiền để sau già rồi vào trại dưỡng lão, chứ không muốn trói bản thân vào sợi dây hôn nhân.
Mãi sau này, khi về già, được thỏa nguyện vào trại dưỡng lão, Sasuke chỉ biết thở dài.
Cậu đã tính vào trại dưỡng lão một mình, và nói không với hôn nhân. Tại sao, lại có một ông chồng tóc trắng đi theo cùng là thế quái nào?
Tất cả là lỗi tại Naruto?
Không.
Tất cả là lỗi tại Sasuke...
Đúng vậy đó...
Một ngày, sau buổi xem phim ma hôm trước. Sasuke rảnh, à, không hẳn, cậu bùng học và không biết đi đâu cho riết thời gian, thế là nhắn tin cho ai đó...
Ai đó lúc đấy đang ở cách cậu rất xa. Và nói rằng cậu phải chờ rất lâu.
Sasuke lang thang ở trung tâm thương mại, ăn tối một mình.
Và quyết tâm chờ ai đó.
Lúc Naruto về tới nơi, thì cũng đã muộn.
Anh rủ cậu đi ăn, cậu nói là cậu ăn rồi. Nhưng anh đói, cho nên hai người vẫn đi tìm chỗ ăn tối.
Anh ăn, cậu nhìn.
Lúc ăn xong, trả tiền. Trời lại mưa.
Và Sasuke cảm thấy, cậu thật xui xẻo.
Vì mưa tự nhiên cột anh với cậu.
Hôm đó, Sasuke chỉ kịp ngồi nhìn Naruto ăn. Anh ăn xong, cậu đi về. Và cậu nhóc tóc đen luôn cảm thấy hành động của cậu, có chút kỳ quặc.
Ừm, vô cùng kì quặc.
Nó giống như, cậu đang ngầm tỏ vẻ cậu thích anh thì phải.
Thật ngốc.
Cơn mưa chết tiệt.
Naruto chết tiệt.
Và cuộc hôn nhân...
Chết tiệt.
Nhưng mà...
Sasuke cảm thấy hạnh phúc.
HẾT.
Đôi lời của tác giả : Ừm, tôi viết bộ này lâu lắm rồi :v Định up nó thay cho bộ Bí Mật Của Chàng Thợ May ngày 10/10 cơ :v Nhưng nghĩ sao lại để đến nay mới up.
Dù sao thì :v Chúc mọi người một ngày 23/10 được đọc thật nhiều dou, nhiều fic về cặp đôi này :v
Subscribe to:
Posts (Atom)